Dương Bách Xuyên cảm nhận được cơn đau rát trên vai mình, anh không hề do dự vung kiếm lên.
Nhưng kiếm lại chém vào khoảng không.
“Quác quác ~ Dương Bách Xuyên hôm nay bà đây từ từ chơi chết cậu, Trần Bách Vạn ông đi giải quyết hai con nhỏ kia, nhớ là đừng giế t chết, giữ lại bọn họ để uống máu luyện công.” Trong nháy mắt, ma nữ Hồng Phất xuất hiện cách Dương Bách Xuyên hơn mười mét để phân phó Trần Bách Vạn, dù sao Ruth và Ngô Mặc Thư đều bị trọng thương, vì vậy ả để Trần Bách Vạn đi xử lý bọn họ.
Còn ma nữ Hồng Phất sẽ tra tấn Dương Bách Xuyên từ từ, để báo thù mấy lần làm hỏng chuyện tốt của ả.
Trên bả vai của Dương Bách Xuyên bị móng tay sắc bén của ma nữ Hồng Phất khoét ra năm vệt máu, hiệp thứ nhất đã chịu thua thiệt, khiến anh khiếp sợ thực lực của ma nữ này, đồng thời cũng rất tức giận, nhất là khi nghe ma nữ Hồng Phất muốn chơi chết anh, Dương Bách Xuyên tức tới bốc khói.
Anh nhìn chằm chằm ma đầu Hồng Phất, Dương Bách Xuyên cười lạnh nói: “Muốn chơi ai đó?” Lão yêu bà, chơi lũ khốn kiếp thích hợp với bà hơn đấy, hôm nay anh đây cũng muốn xem thử, bà rốt cuộc thành tinh tới mức nào.” Trong lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên vươn ngón tay ngoáy tai như đang gãi ngứa.
Trong tai anh còn một con át chủ bài, nếu tốc độ của anh không nhanh bằng ma nữ Hồng Phất, vậy chỉ còn cách để sức mạnh cuối cùng trong lỗ tai xuất mã thôi.
Con át chủ bài có thể giấu vào tai Dương Bách Xuyên đương nhiên là Linh trùng Nhân Diện, Dương Bách Xuyên lặng lẽ lấy Linh trùng Nhân Diện ra khỏi tai, anh ra lệnh cho Trùng Tử chuẩn bị quấy nhiễu ma nữ Hồng Phất.
Bởi vĩ Dương Bách Xuyên biết tốc độ của Trùng Tử rất nhanh, hơn nữa bản tính Trùng Tử mẫn cảm, ở nơi này không thể sử dụng linh thức, nhưng trùng có thể cung cấp cho Dương Bách Xuyên sự trợ giúp lớn nhất.
Chỉ cần Trùng Tử có thể trốn trên người ma nữ Hồng Phất, cho dù là di chuyển nhanh như thế nào đi nữa thì Dương Bách Xuyên vẫn có thể dựa vào khế ước giữa anh và Trùng Tử, để tìm được chính xác vị trí của ả.
Quả thật, bàn về tu vi hay lực thực thì ma nữ Hồng Phất đều mạnh hơn anh, nhưng kiếm Đồ Long trong tay Dương Bách Xuyên lại có một cỗ kiếm khí thần bí, đây mới là sức mạnh kiên cường, trước kia ma nữ Hồng Phất cũng không dám chạm mặt.
Điều này đủ để chứng minh, ma nữ Hồng Phất sợ thanh kiếm Đồ Long trong tay anh.
Theo như lời của Chiêm yêu nghiệt – Chiêm Khánh Nhân từng nói, kiếm Đồ Long trong tay anh là tiên khí vượt qua cả cấp bậc Linh Khí.
Mà trong lòng Dương Bách Xuyên, kiếm Đồ Long có phải là tiên khí hay không cũng rất khó nói, bởi vì tình huống ban đầu của kiếm Đồ Long, ngay cả sư phụ Vân Thiên Tà cũng không nhìn thấu.
Sư phụ Vân Thiên Tà của anh là nhân vật cấp bậc gì cơ chứ? Sợ là ngay cả tiên khí chân chính ông cũng gặp qua rồi, sao có thể không phát hiện ra lai lịch của kiếm Đồ Long được?
Vì thế Dương Bách Xuyên ỷ vào việc mình có kiếm Đồ Long, cộng thêm những bất ngờ mà Trùng Tử mang lại cho anh, Dương Bách Xuyên quả thật không hề sợ hãi với lời đe dọa của ma nữ Hồng Phất.
Trùng Tử suýt nữa đã ăn sạt nhà anh, mỗi ngày một giọt máu tươi không nói, lần trước ở trong bình Càn Khôn, sau khi Trùng Tử tìm thấy nước sinh mệnh, một hơi đã hút sạch sáu giọt nước sinh mệnh mà không chết, chỉ lớn bằng móng tay út, mặc dù không xảy ra vấn đề gì, nhưng từ khi phát hiện ra lợi ích của nước sinh mệnh, mỗi ngày ngoại trừ một giọt máu của anh, nó còn nuốt ba giọt nước sinh mệnh, điều này khiến Dương Bách Xuyên nhức nhối không thôi.
Dương Bách Xuyên nắm Trùng Tử trong lòng bàn tay, chuẩn bị tìm cơ hội để thả ra ngoài, để Trùng Tử dính lên người ma nữ Hồng Phất.
Mà đúng lúc này, ma nữ Hồng Phất lại nhìn anh rồi cười lạnh một tiếng, sau đó ả làm một động tác dang hai tay, trong miệng còn đọc một chuỗi thứ tiếng cổ quái.