Vừa dứt lời, toàn trường xôn xao hẳn lên. Nếu nghĩ kĩ về những lời này của Dương Bách Xuyên thì sẽ thấy vô cùng tàn nhẫn. Anh không chỉ dồn mình đến vách núi mà cũng không để cho Miêu Mậu Thiên có đường lui.
Bởi vì nếu Dương Bách Xuyên trị không khỏi kinh mạch của Thân Đồ Thạch thì anh sẽ thua. Nếu thua mà không tự phế tu vi sẽ bị mọi người đuổi giết, đây chắc chắn là đường cùng, vô cùng tàn nhẫn.
Nhưng nếu nhìn từ khía cạnh khác, đây chẳng phải là sự tự tin tuyệt đối vào mình của Dương Bách Xuyên hay sao?
Nếu anh không tin chắc rằng mình có thể trị khỏi kinh mạch của Thân Đồ Thạch thì sao dám lấy tính mạng mình ra nói giỡn được?
Bất cứ ai cũng không dám làm vậy, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn khăng khăng làm thế.
Không phải thằng ngu thì cũng là kẻ điên, đương nhiên cũng có một khả năng khác, rằng anh thật sự là một tên thiên tài yêu nghiệt vô cùng toàn năng.
Không chỉ có tu vi cao, lại còn có thể luyện đan, bây giờ lại thêm cả y thuật nữa, toàn bộ giới võ cổ cũng không có ai như vậy.
Dương Bách Xuyên nói với Miêu Mậu Thiên nhưng cũng đồng thời là để cho Lăng Hư lão đạo, Diệu m sư thái và toàn bộ người có mặt ở hiện trường giám sát. Nếu Miêu Mậu Thiên không thực hiện đúng với cá cược thì đương nhiên sẽ bị mọi người đuổi giết. Tuy Dương Bách Xuyên cũng không nói đạo trưởng Lăng Hư Tử và Diệu m sư thái sẽ là người đuổi giết Miêu Mậu Thiên.
Nhưng những người như đạo trưởng Lăng Hư Tử hay Diệu m sư thái đều là những người đứng đầu của giới võ cổ hiện tại. Một khi họ đã đồng ý thì chắc chắn sẽ công bằng.
Đến lúc đó, nếu Miêu Mậu Thiên dám không chấp hành đúng với cá cược, những người như đạo trưởng Lăng Hư Tử sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
Nếu nhìn từ phía Miêu Mậu Thiên, tuy Dương Bách Xuyên không bắt ông ta tự phế tu vi mà chỉ bảo ông ta nhận mình là lang băm trước mặt mọi người, từ nay về sau không được hành nghề y ở giới võ cổ nữa thôi. Nếu nhìn từ mặt ngoài thì Miêu Mậu Thiên chiếm lợi trong cuộc cá cược của hai người, Dương Bách Xuyên phải trả giá đắt bằng tính mạng. Nhưng những người hiểu rõ Miêu Mậu Thiên lại biết rằng, so với việc giết Miêu Mậu Thiên thì việc bắt một người có danh xưng Thánh Thủ Y Đạo trong giới võ cổ như ông ta từ bỏ hành nghề y, từ bỏ danh hiệu ông ta coi như sinh mệnh lại càng nghiêm trọng hơn.
Cho nên thật ra hai người đều chịu thiệt lớn trong canh bạc này, nhưng nhìn từ bên ngoài, Dương Bách Xuyên là người chịu thiệt, thậm chí còn nhận được sự đồng cảm từ đa số những người đứng xem tại hiện trường.
Đang có nhiều người bàn tán tại chỗ rằng Dương Bách Xuyên chịu thiệt, Miêu Mậu Thiên được hời trong canh bạc này.
Ngôn luận vô thức nghiêng về phía Dương Bách Xuyên.
Lúc này, Dương Bách Xuyên đang chờ lời xác nhận cuối cùng của Miêu Mậu Thiên, những người tại hiện trường cũng thế.
Đạo trưởng Lăng Hư Tử cười tủm tỉm nhìn Dương Bách Xuyên rồi nói: “Được, lão đạo làm chứng cho trận cá cược này, nhất định sẽ giám sát việc thực hiện đúng điều kiện đánh cược của hai người. Nếu phía bị thua dám đổi ý không chấp hành đúng điều kiện, lão đạo sẽ tự mình ra tay.”
Sau khi nói xong, ông nhìn về phía Diệu m sư thái, mắt Diệu m sư thái lóe sáng, hai người nhìn nhau xong, bà ấy cũng nói: “Bà già này cũng đồng ý làm chứng.”
“Lão tăng cũng tham gia cuộc vui, a di đà phật.” Lại có lão hòa thượng của Thiếu Lâm Tự mở miệng nói.
Lăng Hư Tử sửng sốt: “Không ngờ Vô Ưu đại sư cũng thích tham gia trò vui đó!” Giọng ông không âm cũng chẳng dương, có vẻ hai người không hợp nhau.
“Lăng Hư lão đạo có thể xem trò vui thì tại sao lão tăng không thể?” Vô Ưu lão hòa thượng hừ lạnh đáp.