Còn âm thanh già nua đang nói chuyện này là ai? Dương Bách Xuyên không thể hiểu hết.
Dù sao có lẽ nó có liên quan đến hoa sen đen hoặc nơi này.
Tiếp theo âm thanh này cũng nói, đi vào động hoa sen đen từ giữa sườn núi.
Nhưng muốn lên núi cũng không dễ dàng, có bốn cửa kiểm tra, mưa gió, lôi điện, khí độc và bảo vệ.
Những bài kiểm tra mưa gió, lôi điện và khí độc nằm trong dự đoán của Dương Bách Xuyên, đều là bài kiểm tra liên quan đến tự nhiên. Nhưng chỉ có bài kiểm tra cuối cùng làm Dương Bách Xuyên không thể hiểu được.
Bảo vệ nghĩa là sao?
Bảo vệ cái gì, người yêu hay những thứ khác.
Dù sao cũng không dễ dàng thông qua.
Sau khi nghe xong lời giảng, Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy một lực đẩy mạnh mẽ truyền đến, sau đó ý thức của anh lui ra ngoài.
Mở mắt ra phát hiện năm người Chiêm Khánh Nhân cũng giống anh, đều đặt tay lên bia đá.
Mấy người không hẹn cùng mở mắt ra, nhìn nhau giao lưu một lượt mới biết được, mọi người đều có được thông tin giống nhau, đều nghe được âm thanh già nua kia kể về hoa sen đen.
“Các người nói âm thanh vừa rồi kia có thể là ý thức của hoa sen đen không?” Chiêm Khánh Nhân suy đoán hỏi.
“Chắc không phải, không phải nói hoa sen đen đã chết rồi sao, có lẽ là ý thức của hạt sen?” Tiểu hòa thượng cũng suy đoán, nói.
“Hiện tại đều là suy đoán, nhưng âm thanh kia không quan trọng, quan trọng là hạt sen trong động hoa sen đen trên núi kia mới là mục đích chính của chính ta, hơn nữa chúng ta lên núi như thế nào? Lúc trước trâu lửa một sừng và chim chín đầu đã làm chúng ta kiệt sức, tôi chắc chắn bốn bào kiểm tra trên núi sẽ càng thêm kh ủng bố.” Trần Trầm Hương ngưng trọng nói.
Mai Thi Dĩnh nhìn về phía Dương Bách Xuyên, nói: “Anh Dương, anh nói xem bây giờ phải làm thế nào?”
Cô vừa hỏi xong, mọi người đều nhìn về phía Dương Bách Xuyên, bây giờ Dương Bách Xuyên chính là người đứng đầu của tiểu đội sáu người, dọc đường đi anh đã chứng minh anh có đủ thực lực chỉ huy, có được sự tán thành của mọi người.
Dương Bách Xuyên nhìn mấy người, nói: “Còn có thể làm gì nữa chứ, đã đến núi hoa sen đen rồi, dù núi đao biển lửa cũng phải đi xem một chút, đúng chứ?”
“Ha ha. Đúng vậy, còn không phải chỉ là một ngọn núi thôi sao, tôi không tin mình không làm được.” Từ sau khi tu vi tăng lên, Chiêm Khánh Nhân đã tự tin hơn rất nhiều.
“A di đà phật, bần tăng cũng muốn đi xem xem hạt sen đầu tiên từ thuở khai thiên.” Trong ánh mắt của tiểu hòa thường lóe lên tia sáng.
…...
Mặc dù có băn khoăn nhưng mọi người vẫn muốn xôn vào một lần, dù sao đối với bọn họ, đây cũng coi như là một loại tu hành.
Sau khi quyết định, sáu người phấn chấn tinh thần lên núi, ở sau tấm bia đá chính là một con đường nhỏ uốn lượn.
Khi bọn họ bước lên con đường đó, lập tức bị gió to điên cuồng lao đến.
Ngay sau đó trên đỉnh núi truyền đến từng tiếng sấm.
“Ầm ầm ầm ~”
Bóng dáng của bài kiểm tra đầu tiên đã xuất hiện.
Ngay từ đầu chỉ có gió tạt đến, bọn họ vẫn chưa chịu chút ảnh hưởng nào, đi được mấy bước nữa thì gặp mưa phùn mênh mông.
Lúc này gió nhẹ mưa phùn, hai bên sườn của con đường mọc đầu cỏ cây, xanh um tươi tốt, sương trắng mênh mông lượn lờ, thực sự giống như cảnh tượng đi đạp thanh trong mưa xuân xa hoa lộng lẫy, hoàn cảnh như thơ như họa.
Làm gì có nguy hiểm gì?
Từ lúc bắt đầu thần kinh căng chặt đến khi chưa thấy chuyện gì xảy ra, Chiêm Khánh Nhân ra vẻ nói: “Nơi này làm gì có nguy hiểm nào, có lẽ bài kiểm tra này chưa nguy hiểm, nhìn cảnh này tôi muốn ngâm một bài thơ…”
Chiêm Khánh Nhân còn chưa nói hết câu, đột nhiên những cơn gió nhẹ chuyển thành gào thét.