"Wow, thơm quá, muốn ăn ghê!" Bé gái hít hà miếng thịt, đồng thời cảm thán.
Dương Bách Xuyên tan chảy trước dáng vẻ đáng yêu của cô bé, không kìm được nói: "Muốn ăn thì ăn đi, không đủ thì ta lại làm cho muội."
Dương Bách Xuyên không dám sơ suất hay đắc tội với Đường Đường - một cô nhóc tự dưng xuất hiện, tuy rất lễ phép nhưng sâu không lường được. Hắn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nếu cô bé này là đứa trẻ tham ăn thì hắn sẽ dốc hết sức phục vụ thật chu đáo, tuyệt đối không thể đắc tội đối phương.
Một cô nhóc đã đáng sợ như vậy, người nhà của bé thì sao?
Nếu nói cô bé không có người thân, dù đánh chết Dương Bách Xuyên cũng không tin.
Tóm lại là hắn không dám đắc tội.
Cô bé Đường Đường nghe Dương Bách Xuyên nói vậy thì mỉm cười ngọt ngào: "Cảm ơn đại ca ca, muội ngửi mùi thơm là được rồi."
"Hix!" Dương Bách Xuyên trố mắt ngạc nhiên. Muội ngửi mùi thơm á?
"Muội có thể yên tâm mà ăn, không có độc đâu." Dương Bách Xuyên nhìn cô bé và nói.
"Đại ca ca hiểu lầm rồi. Đường Đường rất muốn ăn, nhưng bây giờ không thể ăn, được ngửi mùi thơm là muội đã thỏa mãn lắm rồi. Khi nào huynh đến nhà Đường Đường chơi, nấu món ngon cho muội thì muội mới có thể ăn." Cô bé Đường Đường vẫn rất lễ phép.
Nhưng Dương Bách Xuyên nghe xong càng thêm mờ mịt. Rất muốn ăn nhưng không thể ăn?
Đây là logic kiểu gì thế?
Thôi kệ, tùy cô bé đi! Dương Bách Xuyên lại nhúng thêm lẩu rồi đặt trước mặt Đường Đường. Cô bé vẫn ngửi mùi, nhắm mắt lộ dáng vẻ say mê.
Dương Bách Xuyên làm xong mọi việc, cũng nhìn ra cô bé thật sự chỉ đến đây để ngửi thức ăn chứ không có ý xấu, vì vậy hắn định nghe ngóng tình hình.
Hắn mỉm cười hỏi: "Đường Đường đúng không? Huynh gọi muội như vậy có được không?"
"Đương nhiên là được, muội vốn tên Đường Đường mà. Đại ca ca, đại tỷ tỷ, hai người tên là gì?"
"Ta là Dương Bách Xuyên."
"Ta là Diệp Vô Tâm."
Ba người hỏi đáp xong, lúc này mới coi như chính thức làm quen.
Dương Bách Xuyên lơ đãng hỏi: "Đường Đường à, nhà muội ở gần đây hả? Sao tối rồi muội còn chạy ra ngoài một mình? Không sợ người nhà lo lắng ư?"
Bé gái vẫn say sưa ngửi mùi thịt nướng: "Nhà muội cách nơi này rất xa. Muội ra ngoài chơi, họ rất yên tâm về muội, hì hì..."
Dương Bách Xuyên vừa nghe là biết cô bé này có vẻ ngây thơ hồn nhiên, nhưng kỳ thực rất tinh ranh, không nói ra thông tin gì hữu ích.
Thế thì Dương Bách Xuyên cũng không tính hỏi thêm, chỉ cần cô bé ngửi xong rồi đi sớm là được, kẻo phụ huynh lại tìm mình gây rối.
Hắn liếc nhìn Diệp Vô Tâm thì thấy nàng đang nhíu mày nhìn Đường Đường, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Grao!"
Một tiếng gầm trầm đục vang lên bên cạnh, yêu vương Tiểu Bạch ỉu xìu chậm rì rì đi tới cạnh Dương Bách Xuyên, cặp mắt yêu dị đỏ như máu chăm chú nhìn bé gái, dáng vẻ giận mà không dám nói. Nó truyền âm tinh thần cho Dương Bách Xuyên: "Chủ nhân, con nhóc này quá mạnh, tiểu yêu không phải là đối thủ của nó. Nếu nó gây sự thì để ta cản lại, ngài và chủ mẫu tìm cơ hội chạy đi."
Nghe yêu vương Tiểu Bạch nói vậy, Dương Bách Xuyên rất vui. Trong lúc nguy hiểm, Tiểu Bạch vẫn đi đến bên cạnh hắn, dặn hắn và Diệp Vô Tâm đi trước, còn nó ở lại ngăn cản. Bất kể nguyên nhân có phải là do yêu hồn bản mệnh bị khống chế hay không, Dương Bách Xuyên vẫn rất vui vẻ.
Hắn đang định an ủi yêu vương Tiểu Bạch, bảo đối phương đừng lo lắng vì cô bé chắc hẳn không có ác ý. Nhưng cô nhóc Đường Đường đã nói trước: "Chim ngốc đừng lo, ta sẽ không làm gì đại ca ca và đại tỷ tỷ đâu. Còn nữa, ngươi đừng nổi ý xấu, nếu không ta sẽ nhổ sạch lông của ngươi."
Câu nói này chọc trúng tử huyệt của yêu vương Tiểu Bạch. Nó sợ rụt cổ, lập tức trốn sau lưng Dương Bách Xuyên.
Yêu vương Tiểu Bạch yêu bộ lông của mình còn hơn tính mạng. Nghe thấy bé gái dọa nhổ sạch lông, nó rén luôn. Tiểu Bạch vốn định sử dụng thiên phú Độc Giác, không ngờ lại bị cô bé vạch trần, thật sự là dọa nó sợ hết hồn.
Dương Bách Xuyên nhìn dáng vẻ này của yêu vương Tiểu Bạch cũng rất bất lực. Lông là tử huyệt của tên này, xem ra hắn phải làm công tác tư tưởng cho Tiểu Bạch kẻo sau này nó bị người ta kìm kẹp thì bi kịch.
"Ha ha ha!" Đường Đường thấy yêu vương Tiểu Bạch co rúm sau lưng Dương Bách Xuyên, lập tức cười khanh khách. Sau đó, cô bé đứng dậy nói với Dương Bách Xuyên: "Cảm ơn món ngon của đại ca ca, Đường Đường rất vui. Sau này huynh có thể đến nhà muội, nấu món ngon cho muội không?"
Cô bé đứng dậy, có vẻ sắp phải đi.
Đương nhiên Dương Bách Xuyên đồng ý, hắn mỉm cười đáp: "Được chứ, sau này có cơ hội ta sẽ đến nhà muội nấu rất nhiều món ăn ngon cho muội."
Rõ ràng Đường Đường là một vị đại thần có tu vi sâu không lường được, Dương Bách Xuyên nghĩ rằng mình có thể bình an là tốt rồi, cô bé nói cái gì thì mình cứ đồng ý là được.