Thần hồn của Từ Cơ Vẫn cũng run rẩy, chỉ cảm thấy bụng lóe sáng, ngay sau đó đồng tử tan rã, thân thể trực tiếp rơi xuống từ trên trời cao.
Dương Bách Xuyên thấy cảnh tượng như vậy không nhịn được hét lên một câu tốt lắm.
“Hương Hương làm tốt lắm ~” Ngay cả Dương Bách Xuyên cũng chưa nghĩ đến chồn nhỏ còn có chiêu thức ấy, thực sự quá hoàn mỹ.
Nhưng nghĩ lại cũng ở trong tình lý, vốn dĩ bởi vì Thái Cực Đồ Án của ba lão bất tử bị chồn nhỏ đánh nát, tương đương phá pháp, bị phản phệ, hơn nữa chồn nhỏ tấn công với tốc độ tia chớp, gần như không cho ba người cơ hội phòng bị ứng phó. Hơn nữa nhìn kiểu gì cũng thấy được mục tiêu của chồn nhỏ là Ân Tĩnh An, ai có thể ngờ được chồn nhỏ sẽ chuyển hướng mục tiêu nhắm thẳng vào Từ Cơ Vân đang thả lỏng cảnh giác?
Dưới tốc độ và hoàn cảnh như vậy, Từ Cơ Vân không chết mới là lạ.
Dương Bách Xuyên thấy rõ, chồn nhỏ có thể tập kích thành công Từ Cơ Vân, đầu tiên do tốc độ nhanh như chớp, thứ hai trên người chồn nhỏ có một tầng kim quang ngay cả Dương Bách Xuyên cũng không nhìn thấu, rất có thể đó là nguyên nhân chính. Nhưng nói đi nói lại, Từ Cơ Vân cũng là Nguyên Anh đại viên mãn, dù lơ là không phòng bị, tu vi của Từ Cơ Vân ở chỗ đó, làm gì có chuyện chồn nhỏ có thể dễ dàng phá vỡ thân thể của lão ta?
Vậy nên Dương Bách Xuyên nghĩ có thể kim quang trên người chồn nhỏ giống như kiếm khí Huyền Hoàng trong kiếm Đồ Long của chính mình, vậy mới có thể xử lý Từ Cơ Vân.
Ân Tĩnh An và Mã Minh Sơn đứng một bên trợn mắt há mồm, nhìn thân thể của Từ Cơ Vân rơi từ không trung xuống, nhìn thấy lỗ máu trên bụng Từ Cơ Vân, thực sự khó có thể tin.
Chồn nhỏ lại thành công trong một kích, đào Nguyên Anh của Từ Cơ Vân ra, vèo một cái, không có chút tạm dừng nào, lão ta rơi thẳng xuống mặt đất.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy sau khi đào Nguyên Anh của Từ Cơ Vân ra, lại trực tiếp cắn nuốt xuống, sau đó nhìn thấy kim quang trên người của chồn nhỏ lại sáng vài phần.
Lúc này Dương Bách Xuyên dở khóc dở cười, trách không được chồn nhỏ thích cắn nuốt Nguyên Anh.
Nhưng lúc này Dương Bách Xuyên không trách chồn nhỏ, trong lòng vô cùng vui vẻ, chồn nhỏ xử lý Từ Cơ Vân trong một kích, tương đương với việc Dương Bách Xuyên thiếu một kẻ địch lớn.
Ưu thế của hắn chính là công pháp thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai Công, trong số ba lão bất tử, chỉ có tốc độ của Từ Cơ Vân có thể đuổi kịp hắn, hiện tại Từ Cơ Vân bị chồn nhỏ xử lý, Dương Bách Xuyên càng thêm tự tin khi đối phó với Ân Tĩnh An và Mã Minh Sơn.
Cân nhắc trong lòng, Dương Bách Xuyên phi thân lên trên cao 10 mét, giơ kiếm Đồ Long trong tay lên, không chút do dự chém xuống người Ân Tĩnh An,
Trong Sưu Hồn của Tề Mặc Hành, Ngô Mặc Thu bị Tề Mặc Thành đưa cho Ân Tĩnh An, bây giờ Dương Bách Xuyên muốn trấn áp Ân Tĩnh An, phải biết được Ngô Mặc Thu có bị Ân Tĩnh An cắn nuốt luyện công hay không.
Phục hồi lại tinh thần sau sự ngã xuống của Từ Cơ Vân, Ân Tĩnh An giận dữ, mặc dù Từ Cơ Vân và Mã Minh Sơn không cùng một tông môn với lão ta, nhưng ở thành Yêu Quang, ba tông đều có cộng đồng lợi ích, hơn nữa cùng xử lý thành Yêu Quang mấy trăm năm, sao có thể không có chút giao tình nào.
Trơ mắt nhìn Từ Cơ Vân chết, Ân Tĩnh An vô cùng tức giận, không nghĩ đến đường đường Nguyên Anh đại viên mãn sẽ lật thuyền trong tay một tiểu bối.
Nhìn thấy Dương Bách Xuyên cầm kiếm chém xuống, Ân Tĩnh An tức giận nói với mã Minh Sơn: “Mã lão quỷ, ngươi lột da rút gân con chồn kia, để ta đối phó tiểu tử này.”
“Được.” Mã Minh Sơn còn tức giận hơn Ân Tĩnh An khi thấy Từ Cơ Vân chết trong tay một con chồn, lão ta và Từ Cơ Vân có quan hệ tốt nhất trong ba người, nhìn thấy Từ Cơ Vân chết, trong lòng Mã Minh Sơn tràn ngập lửa giận.
Đối với việc chồn nhỏ tập kích Từ Cơ Vân, Mã Minh Sơn và Ân Tĩnh An đều biết là chuyện trùng hợp, không phải thực lực của chồn nhỏ thực sự cường đại đến mức có thể giế t chết Nguyên Anh đại viên mãn, vì vậy đối với việc săn giết chồn nhỏ, Mã Minh Sơn đồng ý không chút do dự.
Lúc này trong tay Ân Tĩnh An xuất hiện một thiền trượng song xà đỏ như máu, đỡ lấy một kiếm của Dương Bách Xuyên.
Trong thiền trượng xuất hiện một hư ảnh mãng xà hai đầu lao đến cắn xé một kiếm của Dương Bách Xuyên, giống như muốn cắn nuốt kiếm khí của Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên nhìn hư ảnh mãng xà hai đầu của Ân Tĩnh An lao ra, cảm nhận được thần hồn vô cùng cường đại, trong lòng cực kỳ kinh hãi.
Điều đầu tiên Dương Bách Xuyên nghĩ đến là thiền trượng song đầu xà của Ân Tĩnh An là linh bảo, còn là pháp khí linh bảo phong ấn Yêu Hồn cường đại bên trong.
Hơi thở cường đại của Yêu Hồn làm Dương Bách Xuyên phán đoán ra được hư ảnh mãng xà song đầu trong thiền trượng của Ân Tĩnh An tuyệt đối là Yêu Hồn tứ chuyển đỉnh phong.
Một kích này của lão bất tử không thể coi thường được, chỉ cần lực lượng Yêu Hồn được phong ấn trong thiền trượng cùng hơi thở cường đại của thần hồn, hơn nữa còn có uy lực của thiền trượng, cộng lại làm uy lực thi triển ra khiến Dương Bách Xuyên kinh hãi.
“Ầm ~”
“Grào grào ~”
Hai tiếng gầm vang lên, thần hồn của mãng xà song đầu làm khó dễ, cắn nuốt kiếm khí của Dương Bách Xuyên.