Lưu Tích Kỳ chính là đối tượng mà vị chủ nhân của chính cung nương nương Vân Môn chính miệng nhờ mọi người bảo vệ, mọi người không dám lơ là dù chỉ một chút, cũng không biết có chuyện quái gì xảy ra giữa hai ông chủ lớn, nên cũng phải chạy như điên theo thế này.
Trong một lúc mà cả nhân viên bảo an trong tối ngoài sáng gì của tổng bộ Vân Kỳ đều chạy về cửa lớn tụ tập.
Mà sau khi Lưu Tích Kỳ và Lý Đại Nghị quả quyết lao ra cửa, cả hai nhìn thấy Dương Bách Xuyên bị kẹp giữa nhân viên bảo vệ bên trong với vẻ mặt buồn bã.
Trong nháy mắt ba người sáu mắt nhìn nhau, đều thấy được đối phương.
Dương Bách Xuyên lẳng lặng đứng đó, nhìn về Lưu Tích kỳ và Lý Đại Nghị, ánh mắt ngấn lệ.
Người sau hai người dừng lại khi nhìn Dương Bách Xuyên, toàn thân đều đang run rẩy, ba thằng đàn ông giữa hai mắt đều rưng rưng.
“Đại Nghị anh đánh tôi một cái, để tôi xác định xem mình có nằm mở không, tôi vừa chớp mắt thì tên khốn nào đó lại biến mất.” Lưu Tích Kỳ nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên không rời, nhưng lại bảo Lý Đại Nghị đánh anh ta.
“Bốp."
“Ai, mẹ nó. Anh không đánh nhẹ chút được à?” Lưu Tích Kỳ ôm mông nghiến răng nói, nhưng trên mặt anh ta lại mang theo ý cười, nước mắt tuôn rơi, bước nhanh về phía Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên thấy Lưu Tích Kỳ đi đến thì tiến lên một bước, nhưng lúc này, Trương Chi Thành và Triệu Đông Lâm rất khẩn trương, hai ông chủ lớn đều ở đây, tất nhiên phải biểu hiện cho tốt. Vừa nãy bọn họ cố gắng ngăn Dương Bách Xuyên đến gần Lưu Tích Kỳ, nhưng Lý Đại Nghị đã vẫy tay ra hiệu lùi lại.
Trương Chi Thành và Triệu Đông Lâm suy nghĩ lại thì cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hình như người đột nhiên xuất hiện ở cửa này không đơn giản, cảnh tượng xảy ra tiếp theo suýt nữa dọa chết bọn họ, người tâm lý không vững vàng là xong đời.
Chỉ thấy Lưu Tích Kỳ đi qua ôm mạnh Dương Bách Xuyên xuất hiện ở cửa đó.
Hai người đàn ông đang ôm nhau thắm thiết, hơn nữa tình cảnh lẳng lặng nhìn nhau lúc trước, trong mắt những người không rõ chính là rất có mùi mờ ám.
Nhưng Trương Chi Thành và Triệu Đông Lâm cũng đổ mồ hôi lạnh, lúc này còn không hiểu thì đúng là bọn họ sống uổng phí.
Người có thể làm cho người cầm đầu của quốc tế Vân Kỳ mất đi phong độ, vả lại ông lớn của tập đoàn Lý Đại Nghị kích động chạy đến, thế giới này có thể có bao nhiêu người?
Dễ thấy được cái người tên Dương Bách Xuyên tự dưng xuất hiện ở cửa này chính là bản thân Dương Bách Xuyên.
Về chút giống nhau này, Trương Chi Thành và Triệu Đông Lâm cả người đều túa mồ hôi lạnh.
Trời ạ, bọn họ ngăn cản đại nhân của Vân Môn ngăn bên ngoài, nghĩ đến là hai người sẽ cảm thấy lạnh gáy.
Còn về phần vì sao Dương Bách Xuyên không có trị bọn họ, đã bị Trương Chi Thành và Triệu Đông Lâm tự động lấy lý do môn chủ cố ý che giấu tu vi của mình. Đối với thần thoại về môn chủ ở Vân Môn, che dấu tu vi của bản thân có gì khó khăn?
Lão nhân gia ngài trở về sau khi vi phục xuất tuần đây mà!
Không nói tới Trương Chi Thành và Triệu Đông Lâm đứng một bên bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Giờ phút này Dương Bách Xuyên đang ôm ấp với hai anh em Lưu Tích Kỳ, Dương Bách Xuyên nói khẽ: "Thiết Đản!" Anh cũng vô cùng kích động, đã sáu năm trôi qua, cuối cùng anh em lại đoàn tụ, trong mấy năm ở Sơn Hải Giới, có đôi khi Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ lại thậm chí cảm thấy đời này sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa, dù sao đó là thế giới của tu chân giả.
Bây giờ anh em gặp lại làm sao có thể không kích động?
"Khốn nạn!"
"Bộp!"
Lưu Tích Kỳ đẩy Dương Bách Xuyên ra, đột nhiện nện một đấm vào lồng ngực anh.
Dương Bách Xuyên cười, vững càng nhận một đấm của Lưu Tích Kỳ. Làm anh em sao anh lại không rõ áp lực mà Lưu Tích Kỳ phải chịu đựng trong sáu năm mình biến mất, hay nói cách khác là lo lăng cho mình.
Lưu Tích Kỳ đỏ mắt nói: "Tôi tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại tên khốn nạn là cậu nữa!"
"Được rồi, đánh cũng đánh rồi, cậu đường đường là tổng giám đốc Lưu mà khóc nhè còn ra thể thống gì."
"Cút!"
Lưu Tích Kỳ lau sạch nước mắt, cười mắng một tiếng.