“Bác trai đừng khách sáo, đây là tâm ý của cháu.” Ở trước mặt vị cha vợ hiền từ Triệu Viễn Hiền này, Dương Bách Xuyên vẫn rất tôn kính, không nhìn mặt tăng thì vẫn phải nhìn mặt phật. Có Triệu Nam ở đây, anh cũng không dám bất kính với cha vợ, hơn nữa lúc trước vị cha vợ hiền từ trước mặt này cũng không ngăn cản Triệu Nam với hắn.
Mấy người khách sáo một lúc rồi ngồi vào chỗ, lúc này Dương Bách Xuyên ngồi ở vị trí chủ tọa, thân là địa chủ, lại là người đứng đầu Vân môn, khách sáo lúc trước là lấy lễ nghi của vãn bối chiêu đãi trưởng bối Triệu gia, kế tiếp bàn chính sự, đương nhiên anh cũng không khách sáo.
Phần này không liên quan đến bối phận, mà là khí độ một vị chí tôn nên có, quy củ của giới võ cổ cũng như thế, người nhà họ Triệu cũng không nói gì.
Dương Bách Xuyên ngồi xuống, sau đó Khưu Vân rót trà cho mấy người, Dương Bách Xuyên uống một ngụm, nói với Triệu Nam bên cạnh: “Nam Nam, em đi tìm mấy người Lục hộ pháp sắp xếp mấy chuyện đại hội đi, địa điểm ở quảng trường sau Sơn Hạ.”
“Ừm!” Triệu Nam gật đầu, cô thông minh cỡ nào chứ, há lại không biết Dương Bách Xuyên có việc muốn nói với cha cô, chỉ là không tiện cho cô nghe mà thôi. Việc chuẩn bị đại hội Vân Môn, bọn Lý Đại Nghị và Trần Thất Tiên đã chuẩn bị xong từ ba ngày trước.
Chờ Triệu Nam đi ra ngoài, Dương Bách Xuyên mới cười nói: “Chắc hẳn Nam Nam đã nói rõ tình hình của chúng cháu cho hai bác, bây giờ cháu muốn nghe ý kiến của nhà họ Triệu, nếu làm được thì cháu chắc chắn sẽ làm.”
Nếu Triệu Nam có thể mời cha và bác đến thì đã cho thấy nhà họ Triệu đồng ý cho anh kết hôn với mấy cô gái kia, người ta có thái độ thế thì đương nhiên anh cũng không keo kiệt, việc làm được thì chắc chắn sẽ lo chu toàn, càng không khiến Triệu Nam khó xử.
Đương nhiên không riêng gì Triệu Nam, anh cũng đối xử với mấy cô gái kia rất bình đẳng.
u Dương Ngọc Thanh có thể tự làm chủ, cô ấy có một cô con gái. Lúc trước Dương Bách Xuyên khá yêu thích Tiểu Đào Đào - con gái của u Dương Ngọc Thanh, bây giờ cũng thế, sau này vẫn xem Tiểu Đào Đào như con mình. Đây là lời hứa của anh với u Dương Ngọc Thanh, vậy nên ải u Dương Ngọc Thanh đã qua.
Thứ hai là nhà Viên Kim Phượng, Miêu Thúy Hoa nói sau này con sẽ mang họ Viên, Dương Bách Xuyên cũng đã đồng ý, xử lí xong người nhà họ Viên.
Dương Bách Xuyên cũng tin chắc mỗi nhà đều sẽ đồng ý, chỉ là chưa hiểu rõ mỗi người tu chân và lợi ích, vậy nên Dương Bách Xuyên đã chuẩn bị tốt mọi thứ.
Bây giờ đối mặt với người giới võ cổ như nhà họ Triệu, Dương Bách Xuyên chắc chắn có thể giải quyết được, Dương Bách Xuyên rất hiểu người giới võ cổ quan tâm gì nhất, cho nên anh đi thẳng vào vấn đề.
Triệu Viễn Thành nghe thế, ánh mắt nhìn Dương Bách Xuyên sáng lên, nhìn thoáng qua Triệu Viễn Hiền, vừa định bảo Triệu Viễn Hiền là cha vợ Dương Bách Xuyên nói thì lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân.
“Anh! Mấy người chị Lâm Hoan và chị Ninh Thiết đã quay về, anh có cần ra ngoài nghênh đón không?” Thì ra là em gái Dương San San đi vào.
Dương Bách Xuyên ngẩn người nói: “Các cô ấy ư? Có bao nhiêu người?”
“Bốn người chị Vô Tình, Lâm Hoan, Ninh Kỳ, Bộ Thanh Mai cùng quay về, đều dẫn theo người đến. Anh, người nhà Ninh Kỳ là gia tộc võ cổ, còn có người Nga Mi nữa.” Sau mấy năm tu chân, Dương San San cũng xem như hiểu sơ sơ về giới võ cổ của Địa Cầu.
Còn Dương Bách Xuyên thì không rõ lắm, nhà Độc Cô Vô Tình là thế gia võ cổ, đương nhiên không cần phải nói, Dương Bách Xuyên cũng biết ba mẹ Lâm Hoan, Bộ Thanh Mai xuất thân nông thôn, chỉ là chưa từng thăm hỏi mà thôi, chắc cũng không khó khăn gì.
Còn về gia đình Ninh Kha, Dương Bách Xuyên cũng chưa từng thăm hỏi, cũng chưa từng gặp, chỉ nghe Ninh Thiết từng nhắc gia đình làm trong quân đội, cũng từng luyện võ.
Võ cổ giả cũng không có gì đặc biệt, đối với Vân Môn bây giờ mà nói căn bản không tính là gì, chỉ là em gái đã cố tình nhắc đến người Nga Mi, vậy chắc hẳn có nội tình gì đó, không ngờ người nhà Ninh Kỳ lại liên quan đến Nga Mi.
Hơn nữa lại trùng hợp như thế, bốn nhà đến cùng lúc.
Dương Bách Xuyên đứng dậy hỏi: “Đến đâu rồi?”
“Nhìn thấy có đệ tử Vân Môn tập trung ở quảng trường sau núi nên tất cả bọn họ đi qua bên quảng trường cả rồi.”
Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, hình như trong ý của em gái cho thấy có người đang gây khó dễ.
“Bà nội đâu?” Dương Bách Xuyên hỏi, từ lúc anh vào đây không thấy bà nội đâu cả, lúc này nếu mấy gia đình đã qua bên quảng trường thì cũng đỡ việc. Hôm nay anh và tất cả đệ tử Vân Môn gặp người nhà mấy cô gái, vốn định dùng chút mánh khóe.
Có thể nói là giả vờ chèn ép, mà anh cũng muốn dẫn bà theo để cho bà vui, để bà nội nhìn thấy thành tựu của đứa cháu trai, giúp bà vui một chút.
“Bà nội và em dẫn Tiểu Mạn Mạn đi dạo bên bờ sông, lúc này bà nội đang đi qua quảng trường với mấy người kia rồi.” Dương San San giải thích.
Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ vẻ đã biết, nói với Triệu Viễn Hiền và Triệu Viễn Thành: “Chuyện lúc trước của hai bác chúng ta sẽ nói sau, mời theo cháu đi tham quan lễ kỉ niệm của Vân Môn, được không ạ?”
“Đương nhiên là được.” Triệu Viễn Hiền và Triệu Viễn Thành đứng dậy.
Bây giờ trong mắt bọn họ, Dương Bách Xuyên không có một chút khí tức nào, hoàn toàn giống như người thường. Càng như thế thì hai người càng tin chắc bây giờ công lực của Dương Bách Xuyên sâu không lường được. Ở trong mắt bọn họ, Dương Bách Xuyên đã tu luyện đến đỉnh cao của võ cổ giả.
Cũng không biết lúc này Dương Bách Xuyên đã mất hết tu vi, đương nhiên Triệu Nam cũng không nói chuyện Dương Bách Xuyên tạm thời mất hết tu vi cho nhà họ Triệu.
Hơn nữa ngoại trừ người Vân Môn, cho đến nay người bên ngoài không ai biết Dương Bách Xuyên và Vân Môn thật ra là tông môn tu chân, căn bản không cùng đẳng cấp với tông môn võ cổ giả.