Mà bốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ còn lại thì trước đó có cách giới thiệu vắn tắt của người đàn ông trung niên nên ngoan ngoãn hẳn.
Lần này không chờ Dương Bách Xuyên đặt câu hỏi, người sau tiếp bước người trước mà lên tiếng.
“Vãn bối đến từ m Dương tông.”
“Vãn bối đến từ Linh Sơn Cốc.”
“Vãn bối đến từ Kình Thiên Môn.”
“Vãn bối đến từ…”
Nghe bốn người thay nhau lên tiếng Dương Bách Xuyên ngây ra một lúc sau đó nheo mắt lại. Anh nhìn ba người nói chuyện đầu tiên và hỏi: “Linh Sơn Cốc, Kình Thiên Môn, m Dương Tông ư?”
“Đúng đúng đúng, đúng vậy…” Ba người liên tục gật đầu.
Dương Bách Xuyên đột nhiên nở nụ cười, anh ha ha ha cười to.
Sau khi cười xong, anh nheo lại mắt hỏi ba người: “Các người có biết thành Yêu Quang không?”
Anh vừa nói ra những lời này, sắc mặt ba người đồng thời thay đổi. Họ liếc nhau, một người trong đó lắc đầu đáp: “Thành Yêu Quang thuộc quản hạt dưới trướng ba tông môn lớn của chúng tôi, đương nhiên là biết.”
Dương Bách Xuyên nghe vậy gật gật đầu, nụ cười trên mặt càng thêm đậm; “Vậy các người có biết là ai đại náo thành Yêu Quang không?”
Dứt lời, mắt ba người lập tức lóe sáng, họ không dám đối mặt với Dương Bách Xuyên.
Đối với câu hỏi của Dương Bách Xuyên, sao mà người của ba tông môn bọn họ có thể không biết chuyện là ai đã đại náo thành Yêu Quang cơ chứ?
Hơn sáu năm trước, thành Yêu Quang bị người ta diệt đến cùng, hủy hoại chỉ trong chốc lát, chuyện năm đó đã khiến toàn bộ Sơn Hải Giới chấn động.
Tất cả những người phụ trách trong tối ngoài sáng ở thành Yêu Quang của ba tông đã bị diệt sạch không còn ai.
Ba vị đại lão Nguyên Anh đại viên mãn bị giết, ba Nguyên Anh hậu kỳ tọa trấn bên ngoài thành Yêu Quang cũng như vậy. Nhưng người khác thì lại càng không cần bàn tới, quả thực là máu chảy thành sông.
Cả tòa thành Yêu Quang, yêu thú chạy được thì chạy, chết thì chết, dân của thành Yêu Quang cũng như vậy.
Hiện tại thành Yêu Quang chính là một tòa thành ma, qua sáu bảy năm đã mọc đầy cỏ hoang.
Người hủy diệt thành Yêu Quang tên là Dương Bách Xuyên.
Sau khi đến địa cầu và nghe được qua lời của những võ cổ giả về Vân Môn, nghe nói môn chủ của Vân Môn có tên là Dương Bách Xuyên. Nhưng họ lại không liên tưởng người đại náo thành Yêu Quang năm đó với Dương Bách Xuyên.
Bởi vì nghe nói năm đó Dương Bách Xuyên biến mất vào không trung không thấy đâu sau khi đại náo thành Yêu Quang. Hơn nữa, cấp cao của ba tông Linh Sơn Cốc, m Dương Tông, Kình Thiên Môn đã hạ lệnh cho các đệ tử dưới trướng nói năng thận trọng sau khi chuyện xảy ra, bất cứ ai cũng không được đề cập đến việc ở thành Yêu Quang.
Chuyện này năm đó trong lời đồn đại của đệ tử ba tông khiến cho rất nhiều người khó hiểu. Sản nghiệp đem lại lợi ích rất lớn cho ba tông ở thành Yêu Quang bị người ta hủy diệt, nhưng tại sao lại không cho nói gì về chuyện này?
Sau lại có lời đồn rằng, nghe nói năm đó có một người gọi là Giới Diệu sứ giả gì đó, tự xưng là Hóa Thê Lương tự mình đi đến ba tông để cảnh cáo không được truy cứu chuyện thành Yêu Quang nữa. Nói cách khác, không được để người của ba tông đi tìm kiếm Dương Bách Xuyên.
Mà cấp cao của ba tông lại đồng ý hết với yêu cầu đó.
Điều này khiến cho đệ tử của ba tông bùng nổ và sôi nổi suy đoán Hóa Thê Lương là ai? Dương Bách Xuyên và Hóa Thê Lương có quan hệ ra sao?
Về phần lời đồn về người tên Hóa Thê Lương này cũng có vô số phiên bản, có lời đồn Hóa Thê Lương chính là nhân vật như thần tiên lục địa. Cũng có lời đồn rằng Hóa Thê Lương là sứ giả đến từ thiên trảm, là đến thăm từ trên trời, cũng là người cầm lái thần bí nhất đến từ hiểm địa nguy hiểm nhất của Sơn Hải Giới…
Dù sao trong lời đồn ở Sơn Hải Giới, Hóa Thê Lương chính là người không thể trêu vào. Ngay cả thánh địa Bổ Thiên Cung thần bí của Sơn Hải giới cũng không thể trêu vào người tên Hóa Thê Lương này. Tóm gọn trong một câu thì Hóa Thê Lương chính là một người vô cùng trâu bò.
Mà đồng thời quan hệ giữa Dương Bách Xuyên và Hóa Thê Lương cũng thần bí hơn hẳn. Mọi người đều nghĩ rằng sự biến mất thần bí của Dương Bách Xuyên sau khi đại náo thành Yêu Quang Dương Bách Xuyên năm đó có liên quan đến Hóa Thê Lương.
Cái tên Dương Bách Xuyên cũng trở thành nhân vật truyền kỳ theo sự xuất hiện của Hóa Thê Lương, cũng ảnh hưởng đến toàn bộ Sơn Hải Giới.
Nhưng hiện tại, ba người lại liên tưởng từ Dương Bách Xuyên trước mặt với Dương Bách Xuyên thần bí ở Sơn Hải Giới kia.
Vốn dĩ khi ba người nghe được rằng môn chủ Vân Môn là Dương Bách Xuyên cũng không ngờ đó chính là người đại náo thành Yêu Quang ở Sơn Hải Giới. Bởi vì trong mắt bọn họ địa cầu gần như là một thế giới Cao Vũ. Trong mắt mấy tu sĩ Nguyên Anh như họ thì tất cả đều là con kiến.
Sao mà Dương Bách Xuyên của Vân Môn ở địa cầu lại là nhân vật truyền kỳ Dương Bách Xuyên ở Sơn Hải Giới kia được? Họ chỉ tưởng là trùng tên trùng họ mà thôi.
Hiện tại… Nghe Dương Bách Xuyên nhắc tới thành Yêu Quang của Sơn Hải Giới, ba người dù có là heo cũng hiểu ra. Sát thần trước mắt họ chính là Dương Bách Xuyên đã biến mất sau khi đại náo thành Yêu Quang năm đó.
Năm đó người của ba tông suýt nữa đã giế t chết Dương Bách Xuyên nhưng sau lại bị Dương Bách Xuyên giết sạch. Nếu nói đúng thì quả lực chính là mối thù sống chết.
Giờ phút này Dương Bách Xuyên nheo mắt lại hỏi chuyện, lòng ba người đã căng thẳng nhảy dựng lên, đến lúc này còn dám thừa nhận cái gì sao?
Đáp án đương nhiên là không.
Mắt một người trong đó lóe lên, không dám đối diện với Dương Bách Xuyên và ấp úng đáp: “Chúng tôi… Chúng tôi không biết.”
Lúc này đánh chết cũng không thể thừa nhận, cũng không dám thừa nhận, bởi vì nếu nói ra một câu biết chẳng phải là đi tìm chết hay sao. Ai bảo bọn họ lệ thuộc vào Linh Sơn Cốc, Kình Thiên Môn và m Dương Tông chứ?
Đây đều là những kẻ địch không chết không thôi mà năm đó Dương Bách Xuyên chọc phải.
Dương Bách Xuyên có thể buông tha bọn họ mới là lạ ấy?
“Ha ha…” Dương Bách Xuyên nở nụ cười.
Tiếng cười vào tai ba người thì khiến họ nổi cả da gà.
Ngay sau đó Dương Bách Xuyên cười tủm tỉm nói: “Tôi ghét nhất là người nói dối, nếu các người không nói thì tôi có thể nói thay cho các người. Năm đó người đại náo thành Yêu Quang là tôi. Chính là Dương Bách Xuyên năm đó suýt chút nữa đã bị ba tông các người gi ết chết một trăm lần.
Nhưng dù sao các người có nói thật thì hôm nay tôi cũng không định tha cho các người, bởi vì anh đây đã từng thề sẽ như nước với lửa với Linh Sơn Cốc, Kình Thiên Môn, m Dương Tông các người.
Cho nên… Ha ha, ba vị có thể đi chết được rồi!”