Trong mắt Vương Tông Nhân và Lưu Tích Kỳ, sau khi hai dòng chất lỏng trước mặt Dương Bách Xuyên dung hợp lại với nhau thì dần dần biến thành một thanh kiếm hoàn toàn mới.
Trên kiếm phong ba thước hiện đầy vảy rồng xanh đen, chuôi kiếm là dáng vẻ một con thanh long thét dài.
Nó tỏa sáng lấp lánh dưới ngọn lửa thần hồn của Dương Bách Xuyên.
Trông rất đẹp mắt, có điều bây giờ nó vẫn chưa phải thành phẩm mà là phôi kiếm.
Kiếm phôi lập tức thành hình, hai tay Dương Bách Xuyên múa may, đánh ra mấy trăm cái thủ ấn với kiếm phôi, khắc họa trận pháp bên trên, như thế uy lực sẽ càng mạnh hơn.
"A Nhân, đưa tôi tinh huyết, vi sư giúp cậu luyện hóa." Sau khi hoàn thành thủ ấn, Dương Bách Xuyên nói.
Một giọt tinh huyết của Vương Tông Nhân lập tức bay vào trong đó.
"Ầm!"
Một tiếng ầm qua đi, Dương Bách Xuyên thu hồi ngọn lửa thần hồn.
"Gào!"
Ngay sau đó là một tiếng rồng ngâm từ trong thân kiếm truyền ra, bóng mờ của một con thanh long chợt hiện lên.
Sắc mặt Dương Bách Xuyên vui vẻ, anh cười ha ha nói: "Xong rồi, vận may của thằng nhóc cậu không tệ đâu, trực tiếp thăng cấp thành pháp khí linh bảo hạ phẩm, đã có kiếm linh long hồn, cho dù dựa vào tu vi hiện tại của cậu, thúc giục chân khí là có thể ngăn chặn một kích của Nguyên Anh đại viên mãn, sau này kiếm này gọi là kiếm Long Lân đi!"
Vương Tông Nhân kích động cảm ơn, cậu ta từng lăn lộn ở Sơn Hải Giới, tất nhiên biết khác biệt giữa pháp khí linh bảo và linh khí như ngày với đêm.
Pháp khí linh bảo có thuộc tính, bóng mờ thanh long trong kiếm vừa rồi chính là thuộc tính.
Với Dương Bách Xuyên thì cái vảy rồng này hữu công chi thần*, cũng coi như đã có một kết cục tốt đẹp, dung hợp với linh kiếm của Vương Tông Nhân, thành tựu của kiếm Long Lân sau này chính là tỏa sáng trên võ đài ở tu chân giới. (*có bài học kinh nghiệm từ thất bại, cuối cùng giành được thắng lợi)
Vương Tông Nhân nhận được linh bảo kiếm Long Lân thì hấp tấp rời khỏi, đi làm quen với pháp khí.
Lúc này Dương Bách Xuyên quay đầu nhìn về phía Lưu Tích Kỳ hỏi: "Là vì chuyện của Vân Kỳ à?"
Lưu Tích Kỳ sững sờ, lập tức nhìn anh như nhìn quái vật nói: "Được, bây giờ cậu được tính là bán tiên, thật đúng là chuyện của Vân Kỳ, cậu có tính toán gì không?"
Dương Bách Xuyên biết cuối cùng Lưu Tích Kỳ cũng không nỡ rời khỏi đất nước, hôm nay quả thật Vân Kỳ cũng đã trở thành tập đoàn tài phiệt cấp bậc quốc tế, mặc dù với tu chân giả thì tiền đã không còn tác dụng gì, nhưng nếu thật sự buông tay mặc kệ, cho dù là ai cũng không nỡ.
Anh trợn mắt nói: "Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai?"
Người thừa kế Vân Kỳ International đúng là một vấn đề, theo lý thuyết thì người thừa kế nên là con của Dương Bách Xuyên hoặc con của Lưu Tích Kỳ, nhưng một đôi trai gái của Dương Bách Xuyên còn quá nhỏ, Lưu Tích Kỳ thì chỉ có một đứa con gái cưng là Tiểu Mạn Mạn, nhưng cũng chỉ mới sáu tuổi. Con cái của hai nhà đều đi trên con đường tu chân, hơn nữa cũng không thể bỏ lại Trái Đất, đều phải dẫn tới Sơn Hải Giới theo.
Nếu tất cả người thân bạn bè đều đi hết, chiếc tàu sân bay thương mại* Vân Kỳ International này không có người cầm lái, cũng không thể giao cho nhân viên quản lý đúng không? (chỉ những doanh nghiệp đứng đầu trong lĩnh vực)
Như vậy quá không thực tế, ai biết lần này bọn họ tới Sơn Hải Giới có còn trở về hay không?
Coi như có thể trở về thì phải bao lâu mới trở về?
Thế nên phải tìm cho chiếc tàu sân bay thương mại này một người cầm lái mới được.
Hai anh em ngồi xuống cùng nhau suy nghĩ cũng không có lựa chọn nào thích hợp, cuối cùng Lưu Tích Kỳ thở dài rời khỏi, Dương Bách Xuyên nói anh ta tạm thời đừng sốt ruột, từ từ tìm kiếm là được, chắc chắn sẽ có cách.
Chiếc tàu sân bay thương mại khổng lồ Vân Kỳ này không phải ai cũng có thể cầm lái, đầu tiên người đó phải hiểu một chút kiến thức kinh doanh mới được.
Sau đó Dương Bách Xuyên ném mấy chuyện tầm thường này ra sau đầu, bây giờ anh chỉ quan tâm một vấn đề, những tu chân giả thông qua thông đạo trong rừng Hồ Dương ở sa mạc tới Sơn Hải Giới mấy ngày nay, cho bọn họ một ngày, nếu ngày mai không thức thời thì Dương Bách Xuyên chuẩn bị ra đòn kết liễu.
Dù sao anh cũng sẽ đóng cửa thông đạo bên kia, hoàn toàn phá hủy.
Trước khi đi, Dương Bách Xuyên chuẩn bị đưa hết toàn bộ cao thủ ở Trái Đất đi theo, sẽ không để lại bất kỳ tai họa ngầm nào.
Trong lòng Dương Bách Xuyên suy nghĩ, chuẩn bị tiến vào bình Càn Khôn bắt đầu luyện đan, trước khi đi anh vẫn sẽ để lại ít đồ cho Vân Môn.
Nhưng anh lại nhìn thấy u Dương Ngọc Thanh đi tới, thấy sắc mặt của cô ấy có vẻ buồn rầu, Dương Bách Xuyên bèn đi tới hỏi.
"Sao thế? Có phải không nỡ đi không?" Anh vừa nói vừa kéo u Dương Ngọc Thanh vào lòng.
u Dương Ngọc Thanh bước lên con đường tu chân thì dáng người càng lúc càng đầy đặn, làn da óng ánh, dựa vào ngực tên họ Dương nào đó khiến anh lập tức khô nóng.
Không đợi u Dương Ngọc Thanh đáp lời, tên họ Dương nào đó trực tiếp ôm cô ấy trong lòng tiến vào bình Càn Khôn...
Sau khi mây mưa một phen, trên mặt u Dương Ngọc Thanh ửng hồng, nằm trên người tên họ Dương nào đó vẽ vòng tròn trên ngực, bất chợt nói: "Dương Tử, em muốn ở lại."
Dương Bách Xuyên lập tức bật dậy: "Sao thế? Là anh làm sai chuyện gì ư?" Anh cho rằng u Dương Ngọc Thanh có ý kiến với mình, hay nói cách khác là trong lòng có khúc mắc chưa tháo gỡ nên mới nói muốn ở lại. Dương Bách Xuyên biết cô ấy nói ở lại là ở lại Trái Đất không đi theo anh tới Sơn Hải Giới.