Sau khi gặp nhau vào ngày hôm đó, anh đã bảo cậu ta tới Vân Môn nhưng anh đợi mãi mà cậu ta vẫn không tới, Dương Bách Xuyên cũng không để ý tới nữa, không ngờ, hôm nay sắp đi thì lại tìm tới cửa.
Gặp được Bê Đê, Dương Bách Xuyên cũng không nhiều lời, hiện tại Trái Đất đã bị anh ảnh hưởng, bước vào thời đại của tu chân, Bê Đê nói thời gian này cậu ta đã tới rất nhiều nơi, mở mang kiến thức, đương nhiên cũng có hiểu biết về tu chân.
Cộng thêm nghe được uy danh của Dương Bách Xuyên, hơn nữa Dương Bách Xuyên là người truyền đạo cho cậu ta, từ một góc độ nào đó mà nói, Bê Đê cũng xem như là người của Vân Môn.
Sau khi gặp được Dương Bách Xuyên, Bê Đê trực tiếp bày tỏ thái độ của mình, vội vàng gia nhập tổ chức, đi theo Dương Bách Xuyên tới Sơn Hải Giới.
Dương Bách Xuyên đương nhiên là hoan nghênh, công pháp tu luyện của Bê Đê ở Tu Chân Giới là một không hai, tương lai tiền đồ vô hạn, theo như sư phụ Vân Thiên Tà nói, tu luyện thành công cũng đủ cho cậu ta tung hoành ngang dọc trong Tu Chân Giới.
Đối với người có tiềm lực như vậy, Dương Bách Xuyên dĩ nhiên hy vọng cậu ta sẽ gia nhập Vân Môn.
Lần này, anh mang theo ba trăm đệ tử tới Sơn Hải Giới, tất nhiên là có chuyện muốn làm, nền móng của Vân Môn sẽ trải dài khắp Sơn Hải Giới, cần nhất là nhân tài, mà Bê Đê chính là nhân tài trong lòng anh.
Đừng thấy tu vi của Bê Đê mới là Kim Đan, nhưng Dương Bách Xuyên có thể nhìn thấy tiềm lực rất lớn ở cậu ta, phải biết, sau khi Dương Bách Xuyên truyền lại cho Bê Đê, anh cũng không quan tâm tới nữa.
Vậy mà hơn mười năm không gặp, Bê Đê đã đạt tới thành tựu Kim Đan, đây là thành quả mà tự cậu ta tìm tòi học hỏi, hơn nữa còn ở trong điều kiện linh khí mỏng manh trên Trái Đất.
Vì thế, Dương Bách Xuyên tin rằng nếu đưa Bê Đê tới Sơn Hải Giới thì tu vi của cậu ta sẽ đột phá nhanh chóng.
Nói chuyện phiếm với Bê Đê là một loại dày vò với Dương Bách Xuyên, tên chết tiệt này lúc nào cũng ve vãn, khiến cho Dương Bách Xuyên không nhịn được mà rùng mình.
Không có cách cắt ngang ánh mắt đưa tình của Bê Đê, Dương Bách Xuyên chỉ có thể đổi chủ đề: “Chị Mai vẫn còn sống.”
Bê Đê khựng lại, cậu ta đột nhiên đứng phắt dậy: “Gì cơ?”
Dương Bách Xuyên biết chị Mai rất tốt với cậu ta, năm đó chị Mai mất tích, Bê Đê đã suy sụp một thời gian rất lâu, cho tới bây giờ cậu ta vẫn chưa từng quên chị ấy, nghe anh nói chị Mai còn sống, Bê Đê phản ứng như vậy cũng rất bình thường.
“Chị Mai vẫn còn sống, đừng có phản kháng, tôi đưa cậu đi gặp chị Mai.” Dương Bách Xuyên bổ sung thêm một câu, ý niệm của anh trực tiếp bao phủ lấy Bê Đê, giây sau cậu ta đã được đưa vào không gian Càn Khôn, đương nhiên là tới thẳng cung điện hồ Cá Rồng, chị Mai vẫn luôn ở bên trong cung điện, rất nhiều người không biết tới sự tồn tại của chị ấy.
Sau khi Bê Đê được đưa vào bên trong bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên nhìn thấy Vương Tông Nhân đang đỏ hoe mắt đứng trong đại sảnh, Âu Dương Ngọc Thanh lưu luyến nói: “Đi thôi, A Nhân chăm sóc tốt cho Ngọc Thanh.”
Nói xong thì bước tới ôm lấy Âu Dương Ngọc Thanh, không ở lại thêm một giây phút nào, Dương Bách Xuyên biến mất ngay lập tức, anh không muốn thấy phụ nữ khóc, cũng không chịu được nỗi khổ chia ly.
Dứt khoát tàn nhẫn, trực tiếp rời đi.
…
Hoàng Hà, là cái nôi chính của nền văn minh Hoa Hạ, đây là dòng sông mẹ, là con sông lớn nhất phía Bắc Trung Quốc với tổng chiều dài 5.464 km. Sông Hoàng Hà có chiều dài xếp thứ năm trên thế giới và thứ hai của Trung Quốc, chảy xuyên qua địa phận chín tỉnh thành.
Thác Hồ Khẩu chính là một kỳ quan của Hoàng Hà, là một trong những tạo hoá của sông ngòi Trung Quốc, Dương Bách Xuyên chỉ vừa nghĩ tới đã lập tức xuất hiện ở đây.
Lữ Xuân Thu đã nói với anh, nơi này có một thông đạo dẫn tới Sơn Hải Giới. Lần này Dương Bách Xuyên tới đây cũng là để dò đường, dù sao thì anh đã nói với Vương Tông Nhân, chỉ cần đệ tử Vân Môn đạt tới Kim Đan thì sẽ đi đường này để tiến vào Sơn Hải Giới.
Lữ Xuân Thu đã nói với Dương Bách Xuyên, Thác Hồ Khẩu Hoàng Hà nằm dưới đáy thác nước, nhìn dòng nước chảy xiết hùng vĩ của sông Hoàng Hà, trong lòng Dương Bách Xuyên tràn đầy chấn động.
Trong sách ở có nhắc tới ‘Núi Mạnh Môn’, nói về Hoàng Hà Hồ Khẩu, Dương Bách Xuyên đoán, có phải là sau khi tới Sơn Hải Giới từ thông đạo này thì bên kia cũng sẽ có một núi Mạnh Môn đúng không?
Dù sao thì Thác Hồ Khẩu của sông Hoàng Hà cũng nằm trên địa phận hai tỉnh Sơn Tây và Thiểm Tây, đây quả thật là một sự tạo hóa của thiên nhiên, nơi này có tám cảnh quan chính, khói bốc lên từ đáy hồ, chèo thuyền trên cạn, neon nghịch nước, núi bay về biển, ngoại trừ việc đang là mùa hè, không thể nhìn thấy những đỉnh băng treo ngược vào mùa đông thì những thứ còn lại đều rất tuyệt đẹp.
Dương Bách Xuyên vận công, anh từ đám mây dọc theo thác nước, tiến thẳng xuống dưới đáy sông Hoàng Hà.
Bởi vì có Thuật Tị Thủy nên anh không hề bị ảnh hưởng chút nào, vả lại có thêm linh thức thăm dò, mọi thứ dưới nước đều nằm trong tầm kiểm soát.
Theo như Lữ Xuân Thu nói, thông đạo này không hề có trận pháp, đây là một thông đạo được hình thành tự nhiên, dưới thác nước có một hố nước thẳng đứng, cứ đi thẳng vào đó là được.
Sau khi đi tới đáy sông, quả nhiên trong linh thức Dương Bách Xuyên phát hiện ra một con suối, anh đi thẳng vào, khoảng chừng tám tới chín thước, đột nhiên có một dòng nước xoáy, kéo theo đó là một lực hút rất lớn khiến cho Dương Bách Xuyên không kịp phản ứng.
Không hề chuẩn bị, Dương Bách Xuyên đã bị lực lượng đó hút xuống phía dưới.
Trong nháy mắt, từng trận trời đất quay cuồng truyền tới, Dương Bách Xuyên cười khổ, lúc này anh cũng không phản kháng, chỉ vận chân khí bảo vệ toàn thân, với sức mạnh tu vi hiện tại của anh mà nói, anh hoàn toàn có thể kháng cự, nếu đổi thành tu vi Kim Đan thì phải dốc toàn lực để chống lại áp lực của dòng nước hút.
Có điều vẫn có thể chống đỡ được, anh tin là sau này đệ tử Vương Tông Nhân và Âu Dương Ngọc Thanh tới đây cũng sẽ không có vấn đề gì.
…
Không biết qua bao lâu thời gian, Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy áp lực trên người đột nhiên biến mất, lực hút cực đại cũng không còn, ngay sau đó anh cảm nhận được nước bắn tung tóe rồi nổi lên mặt nước.
Bầu không khí trong lành ập vào khoang mũi.