Nói đến đây, năm đó ở thành Yêu Quang hắn có thể biết đến hai đồ đệ Vương Tông Nhân và Ngô Mặc Thu của mình, thật sự là phải nhờ vào lão đầu này.
Năm đó ở thành Yêu Quang, hắn bị thủ vệ ở cửa thành chặn lại không cho vào thành vì không có linh thạch, người đã giúp Dương Bách Xuyên không ai khác chính là - Mạnh lão đầu.
Một người đã trà trộn ở thành Yêu Quang gần như cả đời người.
Cũng bởi vì Mạnh lão đầu mà Dương Bách Xuyên đã tìm thấy hai đồ đệ Vương Tông Nhân và Ngô Mặc Thu của mình.
Năm đó khi hắn ra tay cứu Vương Tông Nhân, sau khi thành Yêu Quang hỗn loạn, Mạnh lão đầu này lập tức biến mất, không ngờ xa cách hai mươi năm, hôm nay lại gặp lão đầu này trong hang ổ của bọn thổ phỉ ở châu Tây Sơn.
Tính ra năm đó đại náo thành Yêu Quang là do Dương Bách Xuyên đã lừa Mạnh lão đầu, qua hai mươi năm sau Dương Bách Xuyên cũng đã quên mất điều này.
Nếu không phải trí nhớ của tu chân giả tốt, cộng thêm đối phương gọi tên Dương Bách Xuyên, Dương Bách Xuyên thật sự sẽ không nhận ra ông ta, cũng không nhớ ông ta là Mạnh lão đầu.
Nhìn lão đầu nay đã trở thành thổ phỉ ở Lưu Sa Cốc, sắp bị Chu Điên chém đầu, thật sự có chút thê thảm.
"Ta muốn lão già kia, Chu Điên ~" Dương Bách Xuyên chỉ vào Mạnh lão đầu nói.
Chu Điên đương nhiên sẽ không có ý kiến gì về chuyện này, gã trực tiếp thả người ra.
Mạnh lão đầu loạng choạng bước tới, tu vi của lão đầu vẫn là Nguyên Anh sơ kỳ, còn lại thì không có thay đổi gì hết.
Sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên, ánh mắt của Mạnh lão đầu vô cùng phức tạp, vậy mà tu vi hiện tại của Dương Bách Xuyên đã là thứ mà ông ta phải ngước nhìn, ông ta đi theo phía sau Dương Bách Xuyên, Mạnh lão đầu dùng sức cúi đầu cảm ơn Dương Bách Xuyên.
"Lão Mạnh đa tạ Dương huynh đã cứu ta ~"
"Được rồi, Mạnh lão đầu cũng coi như là bạn cũ của chúng ta, năm đó từ biệt ở thành Yêu Quang, là do ta liên lụy ngươi, hôm nay xem như đã trả hết nhân tình này cho ngươi, không cần khách khí." Dương Bách Xuyên vừa cười vừa nói.
Nghe những lời này, Mạnh lão đầu nghe vào tai thật sự muốn mắng mẹ nó, trong lòng lẩm bẩm: "Không phải tại Dương Bách Xuyên ngươi năm đó khăng khăng muốn đại náo thành Yêu Quang, Mạnh lão đầu ta cũng sẽ không sợ bị tam đại tổng Âm Dương Tông, Linh Sơn Cốc và Kình Thiên Môn đuổi giết đến mức trốn đông trốn tây, chạy vào châu Tây Sơn làm thổ phỉ hay sao?"
"Vâng vâng vâng, rõ rồi rõ rồi, cái mạng già Mạnh lão đầu ta từ nay về sau sẽ thuộc về Dương huynh." Trong lúc nói chuyện Mạnh lão đầu quỳ xuống trước mặt Dương Bách Xuyên, đây cũng là điều mà bản thân Mạnh lão đầu buộc miệng trong lòng, năm đó ông ta đã thề rằng nếu Dương Bách Xuyên có thể rời khỏi thành Yêu Quang, Mạnh lão đầu sẽ bán mạng cho Dương Bách Xuyên.
Sau khi Dương Bách Xuyên đại náo thành Yêu Quang, Mạnh lão đầu trốn ra ngoài thành chờ Dương Bách Xuyên ra ngoài, nhưng cuối cùng không chờ được, ngược lại trêu chọc cho ba đại tông môn dẫn người đuổi giết.
Bởi vì năm đó chính ông ta ở trước con mắt nhìn chằm chằm của mọi người nói Dương Bách Xuyên là huynh đệ của mình, nhưng sau chuyện ở thành Yêu Quang, Dương Bách Xuyên biến mất đâu không thấy, nhưng người của ba đại tông môn lại điều tra trên người ông ta, có câu nói, mang tiếng xấu cho người khác cũng cần phải có người chịu mang, ông ta bị người của ba môn phái đuổi giết, nếu không phải lão Mạnh có cách chạy trốn vào Châu Tây Sơn để thoát chết, cái mạng già của ông ta đã bị người của ba môn phái kết thúc hơn mười năm trước rồi.
Cho nên lúc này nhìn thấy Dương Bách Xuyên, trong lòng Mạnh lão đầu vô cùng phức tạp.
Ngoài miệng nói sẽ bán mạng cho Dương Bách Xuyên, thật ra trong lòng vẫn còn lo lắng Dương Bách Xuyên có muốn hay không?
Năm đó tu vi của ông ta ở Nguyên Anh sơ kỳ, tu vi của Dương Bách Xuyên cũng không cao, bây giờ tu vi của ông ta vẫn ở Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng tu vi của Dương Bách Xuyên ông ta đã nhìn không thấu, không biết Dương Bách Xuyên có thể tiếp nhận hắn hay không, ngay cả tội phạm thảo thượng phi cũng có thể giết được, ông ta không chắc Dương Bách Xuyên có chấp nhận mình hay không.
Nói trắng ra là Mạnh lão đầu cảm thấy hiện tại mình không đủ tư cách để bán mạng cho Dương Bách Xuyên.
Thế nhưng sau khi Dương Bách Xuyên nghe thấy Mạnh lão đầu nói xong, nhếch môi cười nói: "Đi với ta, nói cho ta biết sau chuyện ở thành Yêu Quang ngươi thế nào, rồi những năm này lẫn vào đây như thế nào?”
"Ôi ~ lão Mạnh ta khóc đấy..." Mạnh lão đầu là một người từng trải, đương nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội tố khổ đưa tới miệng, ông ta bắt đầu kể về thành Yêu Quang, bị ba môn phái truy sát, sau đó vào rừng làm cướp, ẩn náu trong hang ổ của bọn thổ phỉ Lưu Sa Cốc này.
Dương Bách Xuyên nghe xong cũng hơi đỏ mặt, tính ra năm đó mình thực sự là người đã gây phiền phức cho Mạnh lão đầu.
Sau đó hắn nghiêm mặt nhìn về phía Mạnh lão đầu nói: "Mạnh lão đầu, chúng ta xem như bằng hữu, từ nay về sau ngươi hãy đi theo ta, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt nữa, ta có một môn phái, sau này ngươi có thể gia nhập môn phái, cũng coi như là một chỗ an toàn để tu luyện tập, ngươi thấy sao?"
Mạnh lão đầu sửng sốt một chút, ông ta không ngờ Dương Bách Xuyên lại dễ như vậy, hai mắt lập tức đỏ lên, thề rằng nhất định sẽ cống hiến thật tốt cho môn phái.
Dương Bách Xuyên mỉm cười không nói gì, hắn cũng không trông cậy Mạnh lão đầu sẽ làm được cái gì, dù sao xem như trả nợ ân tình năm đó, để Mạnh lão đầu theo hắn đến vùng cấm phía nam gia nhập Vân Môn, chính là cho ông ta một nơi ổn định để tu luyện, suy cho cùng Mạnh lão đầu là một người già, cho nên hắn cũng không mong đợi ông ta có thể làm gì được cho Vân Môn.
Sau khi hai người khách sáo một trận, hai người và đám Hạ Lộ tụ họp, chuẩn bị lên đường rở về.