Vậy nên mới nói phi thăng thành tiên là thần thoại, ít nhất ở trong ký ức của Hoa Thiếu, gần vạn năm qua Tu Chân Giới chưa truyền đến có người có thể phi thăng Tiên Giới.
Tất nhiên đây chỉ là hiểu biết về cấp bậc của người tu chân, tu luyện mỗi một cảnh giới lại là một chuyện khác.
Từ trong trí nhớ của Hoa Thiếu, người tu chân có bao nhiêu cấp bậc, có bao nhiêu cao thủ thì Yêu tộc cũng tương tự như vậy.
Từ trước đến nay Yêu tộc luôn lấy rừng núi là nhà, Dương Bách Xuyên biết chuyến đi này còn nguy hiểm hơn những gì hắn nghĩ, nhưng nếu đã đến cũng chỉ có thể căng da đầu đi tiếp, hắn cần thiết phải tìm được cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên.
Đây không chỉ vì Lý Phượng Ngọc và chín người Thương Vũ Tình, còn vì chính hắn.
Nhìn hẻm núi Tiễn Đao phía xa, hai người đi nửa giờ mới đến được cửa của sơn cốc.
Đứng ở chân núi ngẩng đầu nhìn lên, hai vách núi kéo dài vô tận, nhìn qua thực sự như chui lên tận trời xanh.
Hai sườn núi đều xanh um tươi tốt, cổ thụ che trời, ngay cả trong sơn cốc cũng có rất nhiều cổ thụ che trời mà Dương Bách Xuyên chưa từng gặp qua, liếc mắt không nhìn thấy đầu.
Dựa theo tin tức trong bản đồ, hẻm núi Tiễn Đao kéo dài trăm dặm.
Đối với người tu chân, khoảng cách trăm dặm không là gì, nếu phi hành cũng chỉ mất vài phút, nhưng quan trọng là trong ghi chép nói không thể phi hành trong hẻm núi, chỉ có thể đi bộ. Trên hai sườn núi cao đều có loài chim bay hung mãnh, còn tụ tập theo bầy đàn, chỉ có thể đi bộ xuyên qua đó.
Nhưng đi bộ cũng không đơn giản, trong rừng rậm của hẻm núi có yêu thú cường đại.
Dù sao không có lựa chọn.
Dương Bách Xuyên dẫn theo Thương Vũ Tình đi vào trong khu rừng rậm rạp của hẻm núi lớn.
Ngay từ đầu di chuyển rất cẩn thận, cũng may không có chuyện gì xảy ra, nhưng gặp phải một vài động vật nhỏ, đều là động vật hoang dã chưa mở ra linh trí.
Sợ nhất là gặp được yêu thú có linh trí, thậm chí là Yêu tu.
Dương Bách Xuyên đi ở phía trước Thương Vũ Tình đi theo phía sau, cách hai mươi mét trước mặt hai người có xuất hiện từng cành cây khô có gai, màu xám đen và không có bất kỳ lá cây nào, cây leo tươi tốt lớn bằng bắp đùi, toàn bộ cành cây đều là những cái gai đâm ngược dài ba tấc.
Kiếm Đồ Long trong tay Dương Bách Xuyên chợt lóe lên hàn quang, muốn cự kiếm mở đường nhưng lại bị Thương Vũ Tình hô: “Tổ sư thúc, không thể, con có thể cảm nhận được những cây khô có gai đâm này có sinh mệnh, kéo một phát mà toàn thân di chuyển, những cây khô có gai này vẫn còn sống, động một chút là chúng ta có thể bị bao vây đấy, gai cũng có độc.”
Dương Bách Xuyên ngạc nhiên: “Ngươi có thể cảm nhận được thuộc tính của những cây khô có gai này sao?”
Thương Vũ Tình đắc ý cười nói: “Đương nhiên có thể, tổ sư thúc cứ giao cho con ứng phó, con có thể cảm nhận được thuộc tính của những cây khô có gai này, con có thể kết nối với cây khô này. Đối với những cây khô có gai này, chúng ta thuộc về người ngoài, nếu như dứt khoát chặt đứt cành cây hình người này tất sẽ bị cắn trả, con đi qua giao tiếp thử xem.”
Thương Vũ Tình tự tin cười rồi đi thẳng về phía cây khô có gai.
Dương Bách Xuyên cũng hơi khẩn trương, nhìn nha đầu này nói có khuôn mẫu cũng không biết nàng có thể thành hay không?
Vẫn là nhìn chằm chằm nàng vì sợ nàng bị công kích.
Ở Tu Chân Giới, mọi thứ đều có khả năng, Dương Bách Xuyên cũng tin lời Thương Vũ Tình nói những cây khô có gai này sẽ công kích người.
Sau một khắc, chỉ thấy Thương Vũ Tình đi tới trước một cây gai nhỏ rồi dừng lại, sau đó vươn ngón tay nhẹ nhàng vươn về phía cành cây.
Tốc độ của nàng rất chậm, hoặc có thể nói là rất nhẹ nhàng.
Lúc Thương Vũ Tình từ từ vươn ngón tay về phía cành cây khiến trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng căng thẳng, hắn sợ là sau một phút nữa biến cố sẽ xuất hiện, trong tay nắm chặt kiếm Đồ Long vận chuyển chân khí dự trữ chờ bộc phát, phát hiện tình hình không ổn hắn sẽ ra tay trước để bảo đảm an toàn cho Thương Vũ Tình.
“Hô~”
Sau khi đầu ngón tay Thương Vũ Tình chạm vào cành cây khô có gai, gai ngược to lớn chọc trời đột nhiên vang lên tiếng chấn động.
Dương Bách Xuyên kinh hãi muốn ra tay, nhưng đúng lúc này, cây khô có gai lại ổn định lại, cũng không xuất hiện cảnh tượng nó công kích Thương Vũ Tình.
Ngược lại, đầu ngón tay của Thương Vũ Tình chạm vào cành cây khô có gai, nàng nhắm mắt lại.
Trái lại, Dương Bách Xuyên đứng xem ở một bên thì lại căng thẳng không thôi.
Khoảng chừng ba phút sau, một màn kỳ tích xuất hiện trước mắt Dương Bách Xuyên.
“Rì rào...”
Từng sợi dây gai cực lớn di chuyển giống như có hàng ngàn con trăn khổng lồ du ngoạn.
Bùn đất bắn lên khắp bốn phương tám hướng giữa không trung... Từng cành cây gai lay động.