Thật ra Dương Bách Xuyên thầm nghĩ nếu Lệ Bách Trì tăng thêm dù chỉ một linh thạch thì hắn cũng từ bỏ. Kết quả là Lệ Bách Trì từ bỏ, tên họ Dương nào đó lập tức nở nụ cười. Hắn biết chiến thuật của mình đã thành công.
Trong hội trường không còn ai đấu giá. Sau khi người chủ trì hỏi ba lần liên tiếp, cỏ Tử Kim thuộc về Dương Bách Xuyên, không lâu sau đã được đưa đến phòng riêng của hắn.
Về vấn đề thanh toán, sau khi buổi bán đấu giá kết thúc, nhân viên quán trọ sẽ tới tìm hắn kết toán.
Buổi bán đấu giá vẫn tiếp tục...
Nhưng những món đồ kế tiếp không làm cho Dương Bách Xuyên chú ý. Hoàng Phủ Vân Phi và Lệ Bách Trì có ra tay vài lần, các tu sĩ khác ai cũng cạnh tranh quyết liệt. Cả buổi đấu có tới mấy chục món thiên tài địa bảo, tổng cộng có một trăm lượt đấu giá.
Cả quá trình Dương Bách Xuyên đều yên tĩnh uống linh tửu linh trà, hưởng thụ sự phục vụ của bốn tiểu hồ yêu. Người thì dâng nước trái cây, người thì bóp vai, vô cùng thoải mái.
Tên họ Dương nào đó cứ tưởng buổi đấu giá không còn thứ gì thu hút hắn nên không chú ý cho lắm, chỉ mải hưởng thụ. Ai dè sau khi vật phẩm đấu giá cuối cùng xuất hiện, bình Càn Khôn trên tay trái của hắn đột nhiên nóng lên.
Lần này Dương Bách Xuyên chấn động, vội vàng đi đến trước cửa sổ nhìn về phía sân khấu.
Đồ vật mà bình Càn Khôn cảm ứng được tuyệt đối là bảo vật.
Kiểu gì hắn cũng phải lấy được!
Chỉ nghe người chủ trì nói: "Thưa các vị đạo hữu, đây là bảo vật cuối cùng của ngày hôm nay, do một tu sĩ thần bí cung cấp, có thể nói đây là bảo vật vô danh. Bởi vì không có ai giám định được nó là thứ gì nên xếp vào bảo vật thần bí. Ở đây có đạo hữu nào biết nhìn hàng thì có thể kiếm bộn. Món bảo vật này không thiết lập giá thấp, tự do cạnh tranh. Bây giờ bắt đầu đấu giá!"
Người chủ trì nói xong, gõ chiêng đồng, sau đó mở một cái hộp nhỏ lấy một tảng đá to bằng quả dưa hấu ra. Tảng đá đen sì, chẳng có gì bắt mắt, giống hệt một tảng đá bình thường.
Nhưng rất nhiều người dùng linh thức rà quét là có thể cảm nhận được trên tảng đá đen sì này tỏa ra linh khí, nhưng chỉ là sóng linh khí vô cùng yếu ớt mà thôi.
Tóm lại nó không phải linh thạch, lại càng không phải là kỳ thạch. Chỉ có thể cảm nhận được linh khí yếu ớt trên tảng đá, ngoài ra không còn gì khác.
Rất nhiều người ở đây đều biết lối đấu giá của quán trọ Tinh Thần. Cuối mỗi buổi đấu giá đều sắp xếp bán đấu giá một vật phẩm thần bí, nhưng tám chín phần mười là lừa đảo, làm gì có bảo vật thần bí gì, chỉ là thủ đoạn kiếm tiền của buổi đấu giá mà thôi.
Ở đây có người hiểu rõ, lập tức cười ha ha trêu chọc: "Ngưu chủ trì, ta bảo này, quán trọ các ngươi có trò gì mới mẻ không? Lần nào cũng đấu giá vật phẩm thần bí, hơn một trăm năm nay, toàn bộ thế lực trải khắp trăm vạn dặm dãy núi Tinh Thần đã có ai thật sự nhìn thấy điều thần bí chưa? Mười năm trước lão phu mua một nguyên liệu luyện khí, kết quả là hàng rởm, uổng phí năm nghìn linh thạch của lão phu. Ta thấy các ngươi bỏ trò này đi thì hơn. Lão phu sẽ không mắc lừa đâu, ha ha ha."
"Ha ha ha!"
Người này nói xong, rất nhiều người ở đây cũng cười to, có vẻ như tất cả mọi người đều đồng ý với những lời này.
Rất nhiều người không cho rằng có bảo vật thần bí thật sự.
Người tên Ngưu chủ trì trên sân khấu rõ ràng có quen biết người vừa lên tiếng. Hắn không tức giận, chỉ cười ha hả nói: "Mộc lão tiền bối, ngài nói sai rồi, đấu giá vật phẩm thần bí là thông lệ truyền thống của hội đấu giá quán trọ Tinh Thần chúng ta. Vả lại, trong lịch sử không phải là không có bảo vật xuất hiện. Ba trăm năm trước, chẳng phải là quán trọ từng xuất hiện bảo vật một lần sao?
Có một vị đạo hữu chỉ tốn mười viên linh thạch đổi lấy một viên đá có hoa văn hình ngôi sao, cuối cùng viên đá kia giá trị mười vạn linh thạch đó! Vì thế, khó mà nói được có phải bảo vật hay không. Lỡ như tảng đá đen này là bảo vật gì đó thì sao? Mọi người nói xem có đúng không? Được rồi, bây giờ bắt đầu đấu giá vật phẩm cuối cùng. Sau khi buổi đấu giá kết thúc, quán trọ có tiết mục yêu cơ khiêu vũ, lão Ngưu ta cũng nôn nóng muốn xem rồi đây."
Người chủ trì nói xong, trong hội trường vang lên từng tràng cười ha ha.
Mặc dù người chủ trì tâng bốc vật phẩm thần bí, nhưng dễ nhận thấy mọi người không có nhiều hứng thú, không quan tâm cho lắm. Rất nhiều người biết đây là thủ đoạn nhà trọ cố ý thiết kế để vơ vét tiền mà thôi.
Không nói đến những người khác nghĩ như thế nào, lúc này tim Dương Bách Xuyên đang đập điên cuồng. Bởi vì khoảnh khắc tảng đá đen kia được lấy ra khỏi hộp, bình Càn Khôn trên trên cánh tay trái của hắn bỗng nhiên nóng rẫy như bốc cháy.
Điều này chứng tỏ tảng đá này tuyệt đối là bảo vật. Hiện tại trong lòng Dương Bách Xuyên chỉ cầu mong không có ai tranh đoạt với hắn.
Hắn vừa mới nghĩ như vậy, một giọng nói uể oải vang lên: "Bản thiếu gia ra giá một trăm linh thạch."
Tim Dương Bách Xuyên giật thót. Hắn ngẩng đầu nhìn, người ra giá là Lệ Bách Trì. Hắn lập tức căng thẳng. Lẽ nào Lệ Bách Trì nhìn ra chỗ bất phàm của tảng đá đen này?
Tuy Lệ Bách Trì chỉ hô một trăm linh thạch trung phẩm, nhưng lại khiến tên họ Dương nào đó căng thẳng.