Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên không ngừng cười khổ, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ,
Huyết mạch của chồn nhỏ tiến hóa, thực lực tăng lên, chuyện này càng có lợi hơn cho quá trình di chuyển trong Thái Hoang của bọn họ, quan trọng là sau khi chém giết tám con thú cá sấu vượn người, chỉ còn lại mộ mình cá sấu vượn người vương màu trắng xám.
Nhìn vẻ mặt tranh công của chồn nhỏ, Dương Bách Xuyên vươn tay xoa đầu của nó, cười nói: “Chồn nhỏ làm không tồi, thu lại tất cả hạch yêu tinh đó lại, sau này ta luyện đan làm đồ ăn vặt cho ngươi.”
“Chi chi chi…”
Chồn nhỏ nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, liên tục kêu hoan hô.
“Oa… Grào grào…”
“Grào…”
Lúc này ở bên khác vang lên tiếng rống giận của vua Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bạc và Thú Ngũ Hành, Dương Bách Xuyên vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy Thú Ngũ Hành bị quất bay ra ngoài.
“Chồn nhỏ đi, đi giúp đỡ, giết Yêu Vương kia.” Dương Bách Xuyên cầm kiếm Đồ Long gọi Chồn nhỏ bước ra một bước đuổi tới chỗ Thú Ngũ Hành và Lục Yên Chi.
Dương Bách Xuyên vốn không mong chờ Lục Yên Chi và Thú Ngũ Hành có thể làm vua Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bạc kia bị thương, bây giờ nháy mắt lại thấy Thú Ngũ Hành trực tiếp bị Yêu Vương trắng bạc quất một đuôi đánh bay ra ngoài, hai người rơi vào thế yếu rồi.
Vua Nhân Viên Ngạc Ngư trắng bạc liên tục rống giận, Dương Bách Xuyên biết là vì hắn chém giết tám thú Nhân Viên Ngạc Ngư khiến Yêu Vương nổi điên, bùng lên quất cho Thú Ngũ Hành một đuôi.
Điều này cũng khiến Dương Bách Xuyên có thêm nhận thức đối với nghiệt súc này.
Nói thế nào Thú Ngũ Hành bây giờ cũng là thực lực Độ Kiếp hậu kỳ, nhưng lại bị Yêu Vương này quất bay, điều này đủ để chứng tỏ, thực lực dũng mãnh của Yêu Vương này vẫn vượt qua tưởng tượng của Dương Bách Xuyên.
Thật ra bây giờ Dương Bách Xuyên cũng không nhìn thấu được rốt cuộc Yêu Vương này là thực lực gì?
Có điều cho dù có thể nhìn thấu hay không, hắn đều rất rõ một điều.
Đó chính là giữa mấy người bọn họ và Yêu Vương này đã là cục diện không chết không thôi rồi.
Đây có thể nhìn ra từ việc Yêu Vương có thể cố thủ ở nơi này mười năm, huống hồ bây giờ hắn còn giết chết tám thú Nhân Viên Ngạc Ngư bình thường, nhổ tận gốc cây Thủy Nguyên.
Hai điều này cộng lại chắc Yêu Vương này sẽ không chịu để yên.
Bây giờ cũng chỉ có con đường tử chiến.
Chỉ là so với mười năm trước, bây giờ ít nhất hắn đã có sức lực để chống chọi chính diện với Yêu Vương.
Hơn nữa Thú Ngũ Hành, Lục Yên Chi cộng thêm Chồn nhỏ đều có bước nhảy vọt về thực lực, mấy bọn họ phối hợp, ai chết trong tay ai còn chưa biết được.
Lúc Dương Bách Xuyên lách mình qua, đúng lúc đối mặt với vua Nhân Viên Ngạc Ngư.
“Grào…” Đôi mắt đỏ máu của Yêu Vương vô cùng yêu dị, tiếng gào rống hoàn toàn thay đổi rồi, trong âm thanh tràn đầy phẫn nộ vô biên, đôi mắt đỏ máu kia nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, lấp lóe ánh sáng yêu dị.
Dương Bách Xuyên thấy được sát ý trong mắt của Yêu Vương, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì hắn đã bị giết rất nhiều lần trong ánh mắt của Yêu Vương.
Rõ ràng là vừa rồi hắn chém giết tám thú Nhân Viên Ngạc Ngư, đã hoàn toàn chọc giận Yêu Vương.
Không giống lần đầu nhìn thấy ánh mắt của Yêu Vương, lần này Dương Bách Xuyên đối mặt với Yêu Vương này, không hề có cảm giác sau lưng lạnh toát như lần đầu kia.
Trông bình tĩnh ung dung hơn rất nhiều, hắn biết đây là tâm thái thay đổi do thực lực tăng lên.
Lúc này, Yêu Vương ngược lại không vội vàng nhào qua, còn Dương Bách Xuyên cũng đứng cách hơn tám chín mét đối diện với Yêu Vương.
Lục Yên Chi bước tới, tóc tai nàng ta hơi rối bù trông hơi nhếch nhác, nói: “Dương đại ca cẩn thận, Yêu Vương này vẫn phi phàm như trước, độc dược ta luyện chế hình như vẫn không có ảnh hưởng quá lớn đối với hắn, đợi lát ta sẽ tìm cơ hội dùng độc lần nữa, độc dược mạnh nhất trong tay còn chưa dùng.”
Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm Yêu Vương không chớp mắt, nói với Lục Yên Chi: “Ta và Thú Ngũ Hành trợ lực áp chế, cố gắng tạo cơ hội cho ngươi.”