Đá Đả Tiên nhảy theo ở phía sau: “Chủ nhân, người ta cũng là linh thạch có được không, sao lại không đau được...”
“Đừng có rên nữa, đi nhanh lên, đừng có tưởng ta không biết cơ thể ngươi sắp hồi phục rồi.”
Chỉ một câu của Dương Bách Xuyên đã vạch trần bản chất của đá Đả Tiên.
“Chủ nhân không thể nói như vậy được nha...”
Đá Đả Tiên vẫn còn khua môi múa mép với Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên cũng không ngại đấu võ mồm với đá Đả Tiên, thật ra hắn đang phân tán lực chú ý của mình, giảm bớt đau đớn do Thiên Cương Sát Phong cắt trên cơ thể.
Hai chủ tớ vừa đi vừa nói, sau khi đi được một canh giờ, Dương Bách Xuyên cảm thấy mình sắp không trụ được nữa.
Mặc dù đá Đả Tiên luôn miệng kêu gào nhưng nhìn bản thể của hắn đã không còn vết nứt, xem ra thương thế hồi phục không tệ.
Nhưng đá Đả Tiên vẫn không ngừng hấp thụ linh khí trên bậc thềm ngọc trắng.
Đúng lúc này, đá Đả Tiên lên tiếng: “Chủ nhâ, phía trước hình như có người.”
Dương Bách Xuyên nghe vậy thì nhìn qua, quả nhiên cách xa mấy chục mét có bóng người đang di chuyển.
Lúc này nhìn thấy người, không cần hỏi cũng biết, nhất định là người của Cửu Đại Thánh Địa đã tiến vào lúc trước.
Trong lòng thầm nhủ, cuối cùng cũng đuổi kịp, hai bên chênh lệch thời gian nửa tháng, Dương Bách Xuyên đuổi theo bọn họ, chỉ có thể nói núi tuyết này thật sự quá khó đi nếu không thì trong khoảng thời gian này, những người kia đã sớm leo tới đỉnh rồi.
Điều này cũng có nghĩa là, thực lực hiện tại của Dương Bách Xuyên không hề yếu.
Nghĩ như vậy, tinh thần Dương Bách Xuyên phấn chấn hẳn lên, hắn bước nhanh về phía trước, đương nhiên mỗi bước tiến vào lúc này đều vô cùng đau đớn.
Lực lượng của Thiên Cương Sát Phong ngày càng mạnh.
Nhưng mà, Dương Bách Xuyên vốn đã so đo với đám đệ tử Thánh Địa, đương nhiên sẽ không dừng lại.
Bên trong và bên ngoài Càn Khôn gần như được dùng tới cực điểm.
Dương Bách Xuyên phải mất hơn mười phút mới đi được khoảng cách sáu – bảy mươi mét.
Khi chỉ còn tám – chín mét, Dương Bách Xuyên nhìn thấy hầu như mọi người đều đã đến nơi.
Rải rác trên những bậc thềm ngọc trắng.
Trước mặt hắn chính là Mai Hoa tiên tử dẫn theo đệ tử của Thông Tiên Cung, theo sau là Minh Du Nhiên của U Linh Chi Đô và Khương Thế Long của thánh địa Đao Chủng. Cuối cùng là Mộ Trường Phong – Hiên Viên Linh Hề.
Nhưng khi Dương Bách Xuyên trông thấy bọn họ thì ngẩn người
Bởi vì Dương Bách Xuyên phát hiện, tất cả bọn họ gần như đều triệu hoán ra mệnh tinh thần tượng để chống lại Thiên Cương Sát Phong.
Lúc này, hắn thầm mắng mình hồ đồ, sớm biết vậy thì hắn cũng triệu hóa mệnh tinh ra, tự dưng lại phải chịu nỗi khổ bị nghìn đao chém.
...
Dương Bách Xuyên tới, bọn họ đương nhiên cũng phát hiện.
Mộ Trường Phong vui mừng hô lên: “Sư tổ...”
Lúc gọi, Mộ Trường Phong cũng ngẩn cả người, y không ngờ Dương Bách Xuyên chỉ dựa vào chân khí cũng có thể đi được lên đây.
Không chỉ có Mộ Trường Phong mà tất cả mọi người đều thấy Dương Bách Xuyên không dùng tới mệnh tinh thần tượng, biểu cảm trên gương mặt của ai nấy đều tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Mai Hoa tiên tử quay đầu nhìn Dương Bách Xuyên, con ngươi co rút lại.
Minh Du Nhiên và Khương Thế Long cũng không thể tin nổi.
Người của Cửu Đại Thánh Địa dùng tính mạng để chứng minh, những người leo lên đỉnh núi chỉ dùng chân khí đều sẽ bị đông chết ở bậc thang, căn bản không thể đi tới Thiên Cương Sát Phong.