Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết (Dịch)

Chương 36: Tông sư trung kỳ, Đề Đăng Nhân chết

'Vù!' Một cơn gió lạnh đánh tới.

Diệp Lăng Thiên bị thổi bay sợi tóc, quần áo hơi động.

Đèn lồng trong tay Đề Đăng Nhân bị dập tắt, kiếm khí lạnh lẽo cũng tan biến, không còn sót lại chút gì.

"Cái gì?"

Đề Đăng Nhân giật mình, bản năng muốn lùi lại.

Nhưng phát hiện chung quanh bị hàn băng đông kết, thân thể của nàng bị đóng băng, khó mà động đậy.

Hàn khí xâm nhập toàn thân, điên cuồng phá hư gân mạch, làm cho nàng đau đớn cực độ.

Chẳng biết lúc nào, trong hư không xuất hiện một nữ tử váy lam.

Nàng như một nữ thần hàn băng, diện mạo thanh nhã, lạnh lùng nhìn Đề Đăng Nhân bị đông cứng.

Phảng phất như chỉ cần ánh mắt của nàng, liền dễ dàng làm cho đối phương hôi phi yên diệt.

'Xoạt!'

Thân ảnh của nàng nhanh chóng biến mất, đến vô ảnh đi vô tung.

"Tuyết kiếm..." Đề Đăng Nhân hoảng sợ kêu lên.

'Bịch!'

Diệp Lăng Thiên duỗi tay ra, điên cuồng thôn phệ chân nguyên của Đề Đăng Nhân.

Trong chốc lát, Đề Đăng Nhân thít chặt con ngươi, thân thể rơi xuống đất, trực tiếp tử vong.

'Ầm!'

Khí tức trên người Diệp Lăng Thiên tăng vọt.

"Tông sư trung kỳ!"

Diệp Lăng Thiên cảm nhận lực lượng của mình, bản thân tiến thêm một bậc, thực lực so sánh cùng lúc trước, phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, mạnh gấp mấy lần.

Diệp Lăng Thiên đi tới chỗ Mị Ảnh, xua tay qua đôi mắt của nàng: "Ngươi choáng đầu sao?"

Mị Ảnh khó tin nhìn Diệp Lăng Thiên, nói: "Tam công tử… Công... Tử..."

Tam công tử phế vật trong mắt thế nhân, vậy mà mạnh như vậy?

Tất cả mọi người bị hắn lừa, hóa ra hắn mới là người mạnh nhất trong bốn vị công tử.

Diệp Lăng Thiên cười nhạt nói: "Mị Ảnh, nể tình ta cứu ngươi một mạng, có thể giữ bí mật cho ta không?''

Hắn rất quen Mị Ảnh, mỗi lần hắn rời khỏi Thiên môn, đến Thương Vân thành, Mị Ảnh sẽ âm thầm bảo vệ hắn, hai người coi như quen biết từ lâu.

Mị Ảnh ngăn chặn nội tâm chấn kinh: "Không thể nói cho môn chủ luôn sao?''

Diệp Lăng Thiên cười nhạt nói: "Tạm thời khoan hả nói, được không?''

Mị Ảnh gật đầu, nói: "Tam công tử cứu ta một mạng, ta sẽ giữ bí mật cho ngài, không cho ai biết.''

Nghĩ tới đây, tâm tình của nàng phức tạp không hiểu, còn có mấy phần vui vẻ không nói ra được, bởi vì bí mật của tam công tử, tạm thời chỉ có một mình nàng biết.

Nàng tựa hồ quên mất mình là ảnh vệ của Diệp Thương Hải.

"Ừm! Thông minh." Diệp Lăng Thiên rất hài lòng.

Trên thực tế, dù Mị Ảnh nói cho Diệp Thương Hải biết, hắn cũng không lo lắng.

Lấy tính tình của lão hồ ly kia, một khi biết được, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp giấu diếm cho hắn.

Lúc trước chưa bước vào Tông sư, Diệp Lăng Thiên muốn hèn mọn phát dục, ẩn tàng một phen, dù sao hắn sợ bị người khác giết lần nữa.

Hiện tại đã là Tông sư trung kỳ, còn có rất nhiều át chủ bài, không cần lo lắng quá nhiều.

"Được rồi! Bản công tử không cần ngươi bảo vệ, ngươi nghỉ ngơi đi, cần thận người của La Võng."

Diệp Lăng Thiên nhẹ nhàng phất tay.

"Vâng tam công tử."

Mị Ảnh biến mất trong bóng tối, biết thực lực của Diệp Lăng Thiên, nàng không cần tiếp tục lo lắng cho hắn.

Diệp Lăng Thiên chắp hai tay sau lưng, nhanh chóng rời đi.

Không lâu lắm.

Diệp Lăng Thiên đi vào Thính Tuyết lâu.

Mộc Tuyết Ly mặc váy dài váy lam, đang ngồi đánh đàn.

Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng nói: "Lần này đa tạ ngươi."

Mộc Tuyết Ly nói: "Dù ta không xuất thủ, ngươi cũng có thể nhẹ nhõm xử lí."

Diệp Lăng Thiên không nhiều lời, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận chuyển chân nguyên.

Bắc Minh Thần Công thôn phệ chân nguyên, mặc dù không có di chứng, nhưng tốc độ đột phá quá nhanh, cần chăm chú củng cố tu vi.

Mộc Tuyết Ly yên lặng nhìn Diệp Lăng Thiên, thần sắc hơi khác thường, mới qua bao lâu? Tên gia hỏa này bước vào Tông sư trung kỳ rồi.

Bất quá tốc độ tu luyện của hắn, không làm nàng kinh ngạc quá mức, bởi vì lúc nàng mười tám tuổi, đã đặt chân lên Tông sư đỉnh phong!

Nửa canh giờ trôi qua.

Diệp Lăng Thiên mở mắt, khẽ nhả một ngụm trọc khí, cười nhạt nói: "Lần này bồi mấy mỹ nhân đến Thương Vân thành, chỉ sợ không thể lưu lại đây lâu.''

Mộc Tuyết Ly khẽ cười nói: "Trở về cẩn thận."

Diệp Lăng Thiên tiện tay lấy một quả táo trên mâm, đi ra Thính Tuyết lâu.

Sau đó, hắn gặm quả táo, nghênh ngang đi trên đường lớn, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp, liền huýt sáo đùa giỡn một phen, làm cho mấy cô nương đỏ bừng mặt.

"Bây giờ chắc Diệp Lăng Thiên chết rồi, giải huyệt cho ta."

Trong lầu các, Tô Khuynh Thành khàn giọng nói, sắc mặt chết lặng, ánh mắt trống rỗng.

"Diệp Lăng Thiên không chết, làm sao có thể?"

Mặc Nha nhìn thấy Diệp Lăng Thiên nghênh ngang trên đường lớn, khó tin hai mắt của mình.

Thời gian lâu như vậy, Đề Đăng Nhân muốn động thủ, căn bản không chờ tới bây giờ, nhưng vì sao Diệp Lăng Thiên còn sống?

Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì, dẫn đến Đề Đăng Nhân không động thủ?

"Cái gì? Hắn không chết!"

Trong mắt Tô Khuynh Thành sinh ra một tia sáng, vừa nghe Diệp Lăng Thiên không chết, nàng cũng không biết, vì sao mình vui vẻ như vậy.

Có lẽ cảm thấy Diệp Lăng Thiên không sao, nàng có thể tiến tục làm nhiệm vụ.

Mặc Nha giải huyệt cho Tô Khuynh Thành, nói: "Tạm thời đừng tìm hắn, ta đi tìm hiểu tình hình."

"Được!"

Tô Khuynh Thành gật đầu, đi tới bên cửa sổ, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đi trên đường lớn, dáng vẻ tràn đầy hài lòng, huýt sáo trêu ghẹo cô nương nhà đàng hoàng.

"Tên gia hỏa này thật là…"

Tô Khuynh Thành dở khóc dở cười, trong lòng thả lỏng một hơi.

Nhìn gia hỏa này xem, nào giống mới trải qua một trận ác chiến?

Cũng không lâu lắm.

Mặc Nha trở về, sắc mặt nặng nề.

Tô Khuynh Thành hỏi: "Sao rồi?"

Mặc Nha hít sâu một hơi, nói: "Diệp Lăng Thiên thua ba ngàn lượng bạc."

Tô Khuynh Thành nhàn nhạt nói: "Hắn là bại gia tử, thua tiền không phải bình thường sao?"

Trong lòng không nói nên lời, gia hỏa kia thật là bại gia tử, ba ngàn lượng bạc, thua sạch trong một lần.

Lần này Tần Kiêm Gia chắc sẽ tức giận đến thổ huyết.

Việc này cũng nói rõ, Diệp Lăng Thiên thật là củi mục.

Bất quá câu nói tiếp theo của Mặc Nha, làm cho Tô Khuynh Thành biến sắc.

Mặc Nha ngưng trọng nói: "Những người đi giết Diệp Lăng Thiên chết hết rồi, ngay cả Đề Đăng Nhân và bốn vị Địa tự tứ đẳng, thảm trạng tương tự như Phong Vũ Đoạn Tràng Nhân!"

"Chết hết..." Tô Khuynh Thành kinh hãi.

Đề Đăng Nhân chính là cao thủ Tông sư hậu kỳ, cộng thêm bốn vị Tông sư sơ kỳ, cho dù gặp phải Tông sư đỉnh phong, cũng có sức đánh một trận.

Kết quả lại bị giết?

Người xuất thủ ít nhất cũng là Tông sư đỉnh phong.

Diệp Lăng Thiên ra tay?

Khả năng này không lớn!

Nàng chợt nhớ ra cái gì, nói: "Ta nhìn thấy Đoạn Tràng kiếm ở trong Tàng Kinh các của Thiên môn, Diệp Lăng Thiên nói, thanh kiếm đó do trưởng lão mang về, Đoạn Tràng Nhân chắc bị trưởng lão Thiên môn giết chết."

"Tử trạng của đám người Đề Đăng Nhân tương tự như Phong Vũ Đoạn Tràng Nhân, khả năng lớn do vị trưởng lão kia xuất thủ!''

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất