Chương 15: Ép hỏi (2)
Liễu Bình bỗng quay đầu lại, đã thấy Vương Thành thừa dịp tâm thần hắn chấn động, đã niệm động một câu chú ngữ không rõ ràng.
Ngay sau đó, mặt đất bắt đầu chấn động.
Trên mặt đất bằng phẳng xuất hiện rất nhiều đống đất, sau đó từng chiếc quan tài được đẩy lên.
Lít nha lít nhít thi thể liên tục bò ra khỏi quan tài.
Những thi thể này điên cuồng tụ tập cùng một chỗ, dung hợp lẫn nhau trở thành một cơ thể khổng lồ liên tục nhúc nhích.
Con ngươi Liễu Bình co rụt lại.
Đây là quái vật mà hắn chưa bao giờ nghe thấy!
Vương Thành cười như điên, nói: "Ha ha ha ha, chỉ là một linh hồn nho nhỏ, lại còn dám đánh ta, lần này ta sẽ cho ngươi biết..."
Câu nói của gã bỗng cứng lại.
Liễu Bình cắt đi cái đầu của nó, đá bay nó ra ngoài, đập thẳng vào con quái vật khổng lồ phía xa.
Lúc này quái vật đã ngưng tụ thành hình.
Mặt của nó là do ba mươi sáu thi thể dung hợp với nhau tạo thành, mơ hồ phác họa ra hốc mắt và miệng.
Quái vật đưa tay tóm được đầu của Vương Thành, đặt lên lòng bàn tay.
Đầu Vương Thành nhìn về phía quái vật, cười nịnh nói: "Đại nhân, ta vừa mới phát hiện dị thường đã lập tức báo tin cho ngài."
Quái vật thở dốc nặng nề, quát lớn: "Thất bại... không cho phép..."
Sắc mặt Vương Thành hoàn toàn thay đổi: "Đại nhân... không, ta phát hiện hắn, ngay từ đầu ta đã..."
Quái vật không để ý tới lời cầu xin của Vương Thành, ném đầu Vương Thành vào trong miệng rồi cắn mạnh xuống.
Rắc...
Một tiếng vang nhỏ hầu như không thể nghe thấy vang lên, giọng nói của Vương Thành cũng theo đó mà biến mất.
Quái vật nhai nuốt một lát, chậm rãi cúi đầu xuống, quan sát Liễu Bình, hỏi:
"Như vậy... ngươi là cái gì?"
Liễu Bình thở dài, cầm đao gãy trong tay giơ lên, cắt rách ngón tay.
"Vấn đề mà ngươi hỏi, đáng lẽ nên do ta tới hỏi mới đúng." Liễu Bình nói.
Quái vật nói: "Ngươi còn có một cơ hội cuối cùng để nói rõ lai lịch của mình, nếu không ta sẽ ăn ngươi, làm cho linh hồn của ngươi hưởng thụ sự đau đớn vĩnh hằng trong bụng của ta."
Liễu Bình không nói thêm lời nào, tay nhanh tạo thành tàn ảnh, viết lấy cái gì đó trên đao gãy.
Một giây sau...
Trên đao gãy chậm rãi sáng lên một luồng sáng màu vàng nhạt, xung quanh luồng sáng này lại có sương mù màu đỏ thẫm lượn lờ không dứt.
Bí thuật Thái Thượng Cảm Ứng - Tru Tà Đao.
Đây là một bí thuật về đao pháp, với tu vi hiện tại của Liễu Bình, cơ bản là không thể phát huy ra uy lực chân chính của nó.
Mặc dù như vậy, trên lưỡi đao gãy vẫn xuất hiện dị tượng rất khả quan.
Chuyện này cũng nói rõ một chuyện...
"Đã lâu rồi vẫn chưa gặp thứ nào tà ác như ngươi vậy, lưỡi đao Tru Tà đã không nhịn được muốn chém ngươi." Liễu Bình cảm khái nói.
Quái vật nhìn về phía lưỡi đao gãy này, trong cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ tức giận, bước chân đi tới.
Theo quái vật chạy tới, mặt đất cũng theo đó mà chấn động liên tục.
Nó lao về phía Liễu Bình!
Liễu Bình nắm chặt lưỡi đao gãy, nhanh chóng điều chỉnh khí tức bản thân.
Sau khi thay đổi vận mệnh, cơ thể mới này dùng rất tốt, thế nhưng dù sao đi nữa, trước mắt mình mới chỉ có tu vi là Luyện Khí mà thôi.
Vừa rồi chiến đấu với Vương Thành, lại thêm việc ngưng tụ Tru Tà Đao, đã tiêu hao hết toàn bộ linh lực, hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào kỹ xảo chiến đấu để phân sinh tử mà thôi.
Liễu Bình đứng yên tại chỗ tùy ý lắc lắc hai chân, thân hình ổn định lại, đột ngột hóa thành một luồng tàn ảnh lao về phía trước.
Hắn phóng tới trước mặt quái vật!
Song phương ra đòn.
Quái vật đứng vững tại chỗ, gào thét từng trận điếc tai.
Trên người nó lộ ra lít nha lít nhít mặt người, cùng nhau phát ra tiếng hét đau đớn sắc nhọn chói tai.
Liễu Bình như bị một luồng lực lượng vô hình đánh trúng...
Hắn bay ra ngoài như đạn pháo, đụng gãy mấy chục bia mộ, đập xuống mặt đất tạo ra một hố rất sâu.
"Phi."
Liễu Bình phun ra một ngụm máu, miễn cưỡng đứng dậy, bò ra khỏi hố sâu, cúi đầu nhìn về vết thương trên người.
Máu đang chảy ra khỏi cơ thể.
Có xương cốt trật khớp, có một số đoạn xương khác còn bị gãy lìa.
Ngay lập tức Liễu Bình chỉnh lại xương cốt, rồi mới nhìn về phía quái vật khổng lồ, nỉ non:
"... Lại còn có pháp thuật mà ta không biết, thực sự là thế giới đã thay đổi rồi sao?"
Quái vật tăng tốc phóng về phía Liễu Bình, ồm ồm nói: "Không cần suy nghĩ nhiều, ngay lập tức ngươi sẽ trở thành thức ăn của ta, linh hồn của ngươi sẽ nhúc nhích trong dạ dày của ta, tới tận vĩnh hằng!"
Liễu Bình nói: "Mặc dù hơi buồn cười, thế nhưng ta vẫn muốn cố gắng chút nữa."
Hắn đứng yên làm ra một tư thế, hai tay hợp với nhau, tạo thành một thủ quyết.
Quái vật bỗng cứng người lại.
Nó dùng sức giãy giụa, lại phát hiện mình không thể nhúc nhích chút nào.
Im lặng một giây.
"Không..."
Tất cả gương mặt trên người quái vật cùng hiện lên, cùng nhau gào thét ra trăm ngàn âm thanh thảm thiết.
Từng thi thể trên người quái vật rơi xuống, hóa thành một bãi máu tươi bốc khói.
Thân thể quái vật hoàn toàn tan rã, không còn tồn tại.
Leng keng!
Thanh đao gãy từ trong cơ thể quái vật rơi ra ngoài, phát ra tiếng vang leng keng.
Tru Tà Đao chuyên môn chém giết tất cả những thứ dơ bẩn cùng tử vong.
Một đao kia đã hoàn toàn phá hủy cơ thể của quái vật...
Vừa rồi, trong khoảnh khắc cả hai giao chiến, Liễu Bình mặc cho đối phương đánh trúng, thừa dịp đó hắn cắm thanh đao này vào trong cơ thể của quái vật.
Điều này cần kinh nghiệm lẫn kỹ xảo mạnh như thế nào mới làm được chứ!
Liễu Bình lộ ra vẻ mệt mỏi, tiến lên nhặt đoạn đao gãy, ngã vật xuống mặt đất.
"Cảm giác sức cùng lực kiệt... thật đau khổ mà..."
Hắn nói với vẻ đau khổ, đang định nghỉ ngơi một lát thì bỗng dị biến xuất hiện...
Một cái tay từ sau lưng vươn ra, bóp chặt cổ của hắn.
Dưới mặt đất.
Cái tay này tới từ dưới mặt đất!
Liễu Bình vừa giãy giụa, vừa quan sát cảnh tượng xung quanh.
Từng cánh tay phá đất chui ra, vươn khỏi mặt đất.
Nếu như lúc này đứng ở trên bầu trời mà nhìn xuống, sẽ phát hiện trên mặt đất đều có cánh tay vươn lên.
Từng hàng cánh tay sắp xếp lít nha lít nhít, mỗi một tấc đất đều có, kéo dài tới cuối tầm mắt.