Chương 216: Tâm ma
Thiên nữ bước nhẹ đi tới, dừng lại tại phía sau Liễu Bình, giang hai tay ra, ôm hắn lại.
Từng luồng thần quang cũng theo đó mà rơi xuống, bao phủ hai người lại.
...
Bốn phía có tiếng nước chảy róc rách.
Liễu Bình bỗng mở mắt ra, thấy được mình đang đứng trên một chiếc cầu nổi.
Cách nơi mình đứng không xa, một ông lão vừa mới vớt một đứa trẻ từ trong nước lên.
Ông lão thở dài, nói: "Thì ra là thế, mắt mù cùng với thiếu một cánh tay, thảo nào không ai muốn ngươi, ngươi hãy theo lão phu rời đi thôi."
Liễu Bình chăm chú quan sát cảnh tượng này, không nhận ra phía sau hắn có từng bóng đen xuất hiện.
Những bóng đen kia lơ lửng bất định, lượn lờ quanh người hắn, nói nhỏ:
"Tại sao lại vứt bỏ ta?"
"Khuyết tật thì nên chết đi sao?"
"Thế gian này... đều là kẻ nhẫn tâm độc ác, bọn chúng không có lý do tiếp tục sống tiếp."
"Giết giết giết, giết sạch bọn chúng!"
Liễu Bình bỗng bật cười, lắc đầu nói: "Được rồi, đừng nghịch ngợm nữa, ta biết ngươi là tâm ma."
Những bóng đen kia bỗng cứng lại.
Ngay sau đó...
Cầu nổi, sông dài, ông lão cùng đứa bé đều hóa thành quầng sáng, tan biến biến mất.
Trong trời đất, chỉ còn lại luồng sáng màu huyền hoàng.
Ngay sau đó.
Một ngọn núi màu đen nhìn không thấy cuối bỗng nhiên xuất hiện.
Nó cực kỳ nguy nga mà lại tráng lệ, lộ ra cảm giác cổ lão cùng tang thương, giống như nó đã tồn tại từ thời đại Hồng Hoang tới hiện tại vậy.
Giọng nói của Thiên nữ cũng vang lên theo: "Thế giới Hoàng Tuyền, có núi Đại Thiết Vi, ngọn núi này đỉnh chạm vòm trời, chân núi nối liền Địa ngục, ngăn cản vô tận phong kiếp từ trong hư không, làm cho thế giới của người chết có thể tồn tại tiếp được..."
Theo giọng nói của Thiên nữ vang lên, vô số tri thức liên quan tới núi Đại Thiết Vi Sơn, liên tục hiện lên trong đầu Liễu Bình.
Giờ phút này, hắn như đã hóa thân là Thiên nữ, chỉ dựa vào ký ức để tìm kiếm những tri thức trong quá khứ.
Thời gian dần trôi qua.
Tất cả tri thức có liên quan tới Đại Thiết Vi Sơn, đều được hắn nhớ kỹ.
Chẳng biết lúc nào, lại có từng bóng đen từ sau lưng hắn hiện lên, bắt đầu gây nên đủ loại ảo cảnh.
Ngay sau đó...
Liễu Bình không tự chủ được mở mắt ra.
Hắn phát hiện mình đi trên một con đường núi gập ghềnh.
Mấy người thiếu niên mặc đạo phục vây quanh mình lúc còn nhỏ, cười lớn nói: "Nhìn tên quái vật này xem, rõ ràng hắn không nhìn thấy, cũng thiếu một cánh tay, cũng không biết tại sao hắn lại học được đạo pháp nữa!"
"Thế nhưng tối đa cũng chỉ như vậy thôi, các ngươi xem..."
Một thiếu niên bỗng đạp bay bản thân mình khi còn nhỏ.
"Ha ha ha, hắn không biết đấu pháp! Ngay cả đấu võ cũng không biết!" Thiếu niên cười lớn, nói.
Vô số bóng đen vây quanh Liễu Bình, ghé sát tai hắn mà nói:
"Những kẻ này vừa sinh ra đã ác độc."
"Bọn họ bắt nạt kẻ khác làm niềm vui, cho dù có tư chất tu hành, cũng chỉ làm cho bọn chúng càng có lực phá hoại lớn hơn mà thôi."
"Tại sao? Tại sao lại cần cứu những kẻ này?"
"Cứ để bọn chúng chết hết đi."
"Báo thù, giết sạch bọn chúng đi!"
Liễu Bình yên lặng lắng nghe rất say sưa, cũng không giận chút nào cả, chỉ mỉm cười nói: "Ngươi nhìn xem khi ta bị đá bay ra ngoài, có giống một con chó hay không?"
Oanh...
Bóng đen tản đi.
Ảo cảnh được tạo dựng từ trong trí nhớ cũng hóa thành một luồng sáng màu xám, biến mất trong hư không.
Liễu Bình lại đi tới ngọn núi đen thông thiên triệt địa kia một lần nữa.
Hắn quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Một con sông lờ mờ từ phía chân trời chảy xuôi mà tới, trong đám mây mù vờn quanh ngọn núi, cuồn cuộn chảy về phía bóng đêm hư không vô tận.
Giọng nói của Thiên ma vang lên lần nữa: "Dòng sông chuyển thế... Vong Xuyên."
"Toàn bộ người chết đều phải trải qua Vong Xuyên, mới có thể đầu thai một lần nữa, đi tới năm thế giới khác trong Luân hồi."
Một luồng gió thổi tới, Liễu Bình khép hờ hai mắt.
Trong Thần thức của hắn, cả tri thức lẫn cảnh tượng trong quá khứ của dòng Vong Xuyên đều liên tiếp hiện lên.
Hắn bắt đầu nhớ lại quá khứ của Vong Xuyên.
Thời gian trôi qua...
Không biết trôi qua bao lâu, toàn bộ tri thức liên quan tới dòng Vong Xuyên đều đã xuất hiện trong trí nhớ của hắn.
Lúc này, bóng đen sau lưng hắn lại càng thêm khổng lồ, hầu như hóa thành thực chất, bao phủ hắn một lần nữa.
Thế giới biến đổi.
Liễu Bình phát hiện mình đã đi tới một khung cảnh với gió tuyết đầy trời.
Một nữ tu đứng trong gió tuyết, vẻ mặt thẹn thùng nhìn về phía một "chính mình" khác.
"Liễu Bình, ta thích chàng."
Nữ tu nói.
"Thế nhưng ta là một kẻ mù, nàng không chê ta sao?" Mình chần chờ hỏi.
"Vậy thì sao chứ, lục nghệ của chàng đã vượt xa tu sĩ cùng thế hệ, là người có tài hoa nhất, ta thích chàng như vậy." Nữ tu sĩ nói.
"Vậy... được." Chính mình nói vậy.
Liễu Bình nhìn thấy "chính mình" từng bước một đi tới, muốn nắm tay đối phương.
Bỗng nhiên, trong đống tuyết truyền ra tiếng cười vang của mấy chục người tu hành:
"Thế mà hắn còn tưởng thật kìa."
"Ha ha ha, kẻ như hắn, lại còn cho rằng mình có thể chinh phục trái tim của Trương tiên tử nữa chứ."
"Nhìn xem, nhìn xem, hắn còn muốn nắm tay Trương tiên tử nữa kìa."
"Quái vật Liễu Bình!"
"Loại người này, lại còn nghĩ cóc ghẻ mà ăn thịt thiên nga sao?"
Liễu Bình đứng tại một bên, yên lặng quan sát chính mình khi đó rất luống cuống tay chân, cùng những người tu hành xung quanh.
Vô tận bóng đen xuất hiện sau lưng hắn, nói nhỏ:
"Nội tâm con người ghê tởm cỡ nào."
"Bọn chúng lừa gạt người khác làm niềm vui, dùng phương thức chế nhạo người khác để tôn lên chính mình."
"Bọn khốn kiếp này không có bất cứ ý nghĩa tồn tại nào cả."
"Bọn chúng nên chết!"
Liễu Bình trầm ngâm không nói gì, chỉ nhìn về phía bản thân mình năm đó.
Bỗng nhiên, giọng nói của Yana vang lên trong đầu hắn.
"Đây là ngươi trong quá khứ sao?" Nàng hỏi.
"Đúng vậy, đây là kiếp trước của ta... thực ra cũng không thể nói là kiếp trước được, ta chỉ ăn một viên Thần đan, giả chết rất lâu, sau đó ngoại hình có thay đổi mà thôi." Liễu Bình nói.
Yana im lặng vài giây, bỗng nói: "Ta lại cảm thấy, kiếp trước của ngươi đẹp trai hơn."
"Tại sao?" Liễu Bình hỏi.
"Chính ngươi khi đó... mặc dù thân thể không trọn vẹn, thế nhưng nét mặt của ngươi thể hiện ra tình cảm chân thật... mà trong Luyện Ngục cùng Vĩnh Dạ của chúng ta, coi như là những Ma vương mạnh mẽ vô song, trong cả cuộc đời, cũng không dám thể hiện ra tình cảm chân chính của họ."
Yana nói nhỏ: "Ngươi rất dũng cảm, Liễu Bình."