Chương 227: "Chúng ta sẽ dạy cho các ngươi những tri thức có liên quan."
Hắn mở mắt ra.
Đã thấy mình nằm trên một chiếc bàn kim loại, hai tay hai chân bị trói chặt lại, không thể nhúc nhích.
Một giọng nói điện tử vang lên: "Xin đừng nên cử động, quá trình đóng khung sắp bắt đầu."
Hắn chớp chớp mắt, trong nháy mắt nhớ lại mọi thứ.
Miễn cưỡng ngẩng đầu lên quan sát cảnh tượng xung quanh, nơi này giống như là một nhà máy, trên từng chiếc bàn kim loại đều có một người bị trói chặt tại đó.
"Ta cần làm cái gì?" Hắn hỏi.
"Thả lỏng, nói tên của ngươi ra là đủ." m thanh điện tử vang lên.
"Liễu Bình." Hắn nói.
"Rất tốt, tên là danh hiệu của loài người, người mới chết Liễu Bình, hiện tại ta chính thức thông báo cho ngươi biết, trải qua việc đánh giá tổng hợp, ngươi phù hợp điều kiện đi vào trường học đi học."
"Tiếp đó chính là Thân thẻ của ngươi, xin hãy giữ nguyên tư thế hiện tại, đừng lộn xộn."
m thanh điện tử nói xong liền biến mất.
Xung quanh có mấy chiếc cánh tay máy xuất hiện, xoay vòng tròn quanh người của hắn.
Từng luồng sáng từ trong cánh tay máy phun ra ngoài, chỉ trong vài giây, đã vẽ ra một dàn khung hình chữ nhật bên ngoài thân hắn.
Cánh tay máy quan sát một lần nữa, mới phun ra một luồng sáng, bắn tới phía trên bên trái khung hình.
Ánh sáng dần dần ngưng tụ thành một con số.
"1".
Ngay sau đó, một luồng gợn sóng kỳ dị sinh ra.
Liễu Bình cảm thấy bản thân mình phát sinh biến đổi mang tính căn bản nào đó mà mình không cách nào nói rõ được.
Những thứ trói chặt tay chân của hắn cũng chui xuống lòng đất trong nháy mắt.
"Ngươi có thể đứng lên, Liễu Bình."
Tiếng điện tử nói.
Liễu Bình mịt mờ đứng dậy khỏi bàn kim loại.
Ở khu vực này, cũng có một số người đứng dậy.
Xung quanh mỗi người, cũng đều xuất hiện một dàn khung màu xám, làm cho bọn họ trông giống một tấm thẻ bài vậy.
Thế nhưng ngay sau đó, những dàn khung màu xám này dần dần ẩn nấp vào trong hư không.
Chờ đã, thẻ bài?
Liễu Bình đang nghĩ ngợi, trước mắt bỗng có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:
[Chúc mừng ngươi, ngươi đã trở thành một tấm thẻ bài.]
[Tin tức chi tiết như sau:]
[Thẻ bài: Thiếu niên Nhân tộc (14 tuổi).]
[Tên: Liễu Bình.]
[Cấp bậc: 1.]
[HP: 2.] (HP: Health Points, điểm sinh mạng, máu.)
[Lực công kích: 1.]
Liễu Bình ngẩn người.
Mình trở thành một tấm thẻ bài rồi sao?
Mấy người Yana đâu rồi?
Hắn đang suy nghĩ, lại thấy từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:
[Bởi vì ngươi du hành thời gian, phần lớn thẻ bài của ngươi đã biến mất, ngươi cũng mất hết toàn bộ lực lượng, hoàn toàn trở thành một Vĩnh Dạ giả.]
[Những thẻ bài còn lại của ngươi là:]
[Thị thần: Yana.]
[Anh linh: Andrea.]
[Cửu mệnh Miêu yêu: Triệu Thiền Y.]
[Thẻ bài Kỳ quỷ: Nham thạch không tồn tại.]
[Thẻ chức nghiệp: Thằng hề; Thẻ chức nghiệp: Thánh giả; Thẻ chức nghiệp: Hành giả Ác Mộng.]
Hành giả Ác Mộng!
Trái tim Liễu Bình rung mạnh, đang định nói cái gì đó, lại thấy một người đi qua bàn kim loại, thuận tay ném tới một cái bọc.
"Mặc quần áo vào, sau đó ra ngoài cổng chờ đợi."
Người kia nhắc nhở, lại bước tới một chiếc bàn kim loại khác.
Liễu Bình mở cái bọc ra, bên trong có một bộ quần áo thô sơ, còn có một đôi giày nữa.
Hắn cầm quần áo, chậm rãi mặc vào.
Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:
[Chú ý!]
[Chúng ta gặp phải sự kiện khẩn cấp.]
[Liên quan tới tấm thẻ bài chức nghiệp 'Hành giả Ác Mộng' này, ngươi có ý kiến gì, xin hãy nói ra.]
Liễu Bình cũng đã nghĩ thông suốt, vừa ngồi xổm buộc dây giày, vừa âm thầm nói với Danh sách:
"Cựu nhật Thần linh đã từng nói: 'Tấm thẻ này không thể bị tìm ra, còn cần thực hiện những cách khác, làm cho nó thuộc sở hữu của ngươi. ' "
"Thế nhưng chúng ta cũng biết, tấm thẻ này được đặt vào trong Nhân Gian giới."
"Như vậy, đã không thể tìm tới tấm thẻ bài này, làm cách nào mới có thể có được nó đây?"
"Rất đơn giản, làm cho thế giới rời đi."
"Một khi thế giới rời khỏi Vĩnh Dạ, thẻ bài thuộc về Cựu Thần đương nhiên phải ở lại, nó chỉ có thể xuất hiện trước mặt chúng ta."
"Chắc hẳn người thúc đẩy việc này là chính ta, cho nên nó đã thuộc về ta."
Liễu Bình vừa nói xong, những chữ nhỏ kia cũng biến đổi:
[Đặc biệt thuyết minh:]
[Tấm thẻ này có quan hệ với Cựu nhật Thần linh, nó giống như một tọa độ, có thể làm cho những Cựu nhật Thần linh kia tìm được ngươi.]
['Thằng hề' cùng 'Thánh giả' cũng là thân phận của ngươi, cũng đã bị kẻ địch của ngươi biết được.]
[Thần linh Luyện Ngục có năng lực thông qua hai chức nghiệp này tìm kiếm được ngươi.]
[Thời gian biến đổi, hiện tại ngươi đã biến thành một thiếu niên mười bốn tuổi, ngươi còn lại một Vĩnh Dạ giả vừa mới sinh ra, không có lực lượng chống lại Thần linh.]
[Nếu như Chúng Thần tìm được ngươi, kết quả của ngươi sẽ rất thảm.]
Liễu Bình nói: "Có cách nào có thể ngăn chặn tình huống này hay không?"
Hắn đứng dậy, mặc quần áo tử tế, nhảy xuống bàn kim loại, đi ra cửa.
Từng hàng chữ nhỏ tiếp tục xuất hiện:
[Chỉ có để bản Danh Sách nuốt sạch thẻ bài.]
"Vậy thì nuốt đi." Liễu Bình nói.
[Đang trong quá trình nuốt, xin chờ một lát.] Danh Sách nói.
Liễu Bình lo lắng nói: "Mấy người Yana đâu? Tại sao không nói chuyện?"
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Bởi vì cấp bậc của ngươi quá thấp, thẻ bài của ngươi đều rơi vào trạng thái ngủ say.]
[Chỉ khi ngươi khôi phục lại thực lực nhất định, cường độ linh hồn đạt tới tiêu chuẩn, các nàng mới có thể tỉnh lại lần nữa.]
Lúc này, hắn đã đứng đợi tại cổng.
Những người khác cũng tập hợp tại nơi này.
Trên mặt mỗi người đều xuất hiện vẻ lo lắng bất an, không biết sau đó sẽ phải đối mặt với tình huống nào.
Liễu Bình quan sát kỹ một lượt.
Những người này đều là thiếu niên, độ tuổi cũng xấp xỉ với hắn.
Không có đứa nhỏ, người già hay người trưởng thành.
Xem ra trong con sông kia, vẫn có cơ chế sàng lọc với những yêu cầu cơ bản.
Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt hòa ái đi tới trước mặt những thiếu niên này.
Ông ta quan sát những người nơi đây, nói: "Các vị, chắc hẳn các ngươi cũng đã biết, nơi này đã không phải là Luyện Ngục, mà là thuộc thế giới người chết... Vĩnh Dạ."
Đám thiếu niên im lặng không nói.
Người trung niên tiếp tục mỉm cười, nói: "Ấn tượng về tử vong rất mãnh liệt, vậy mà các ngươi lại đối mặt với vẻ thản nhiên, rõ ràng sau khi trải qua sàng chọn, các ngươi là một nhóm hạt giống có tư chất tốt."
"Chúng ta cần làm cái gì?" Một thiếu niên cả gan hỏi.
"Rất đơn giản, nếu như các ngươi chỉ muốn tiếp tục tồn tại, như vậy ở trong quốc gia chúng ta, làm cái gì cũng được cả, không ai sẽ tước đoạt quyền tồn tại của các ngươi..."
"Thế nhưng linh hồn diệt vong lại càng khủng bố hơn cả tử vong, nó đại biểu ngươi không còn tồn tại trên thế giới này nữa."
"Trong Vĩnh Dạ, còn có rất nhiều cách thức xử lý linh hồn, có thể làm cho các ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong."
"Nếu như..."
"Nếu như các ngươi muốn có được sức tự vệ trong chiến tranh, hoặc là muốn có được lực lượng mạnh mẽ, trở thành cường giả bên trong Vĩnh Dạ, bảo vệ linh hồn bản thân không gặp phải bất cứ đau khổ nào, như vậy hãy đi theo ta đi."
"Chúng ta sẽ dạy cho các ngươi những tri thức có liên quan."
Người trung niên mở cửa, làm ra tư thế mời.