Chương 247: Long tộc
Thầy giáo Ted đứng trên bục giảng, lớn tiếng nói: "Được rồi, tranh thủ thời gian hoàn thành đi, đoàn đội kế tiếp!"
Đám người hơi do dự chút, rất nhanh đã có người đứng ra, đi tới nhận thẻ bài, bắt đầu chuẩn bị xuất phát.
Từng đoàn đội đều tiến vào trạng thái chuẩn bị.
Liễu Bình cũng đi tới nhận thẻ bài, đều ấn dấu vân tay lên thẻ bài cùng với Libertas và Hoa Tình Không.
"Nên đặt tên cho đoàn đội của chúng ta là gì?" Liễu Bình trưng cầu ý kiến của hai người.
"Vô Địch." Libertas dựng thẳng ngón tay cái, nói.
Hắn ta bắt đầu mặc giáp da, cài kiếm ngắn lẫn dao găm ở bên hông.
Liễu Bình không nhìn hắn ta, mà nhìn về phía Hoa Tình Không.
"Hiện tại đã vô địch? Không, cần khiêm tốn chút, thực ra ta rất hi vọng về sau đồng đội của mình đều trở thành một Anh hùng đẹp trai đây, hay là đặt tên đoàn đội là đẹp trai?" Hoa Tình Không nói.
"Bản thân ta cảm thấy tên đoàn đội cần chút phong cách..." Liễu Bình nói.
Hắn vừa nói, vừa rút Sương Lãnh Điểu ra, sau đó lấy cả tấm khiên ra nữa.
"Vậy thì do ngươi quyết định đi, hỏi ý kiến của ta, lại không tiếp thu, hừ!" Hoa Tình Không bĩu môi, nói.
"Làm sao mà không tiếp thu chứ? Ta hỏi hai người tức là chuẩn bị tiếp thu đó."
Liễu Bình giơ thẻ bài lên, nói:
"Đoàn đội của chúng ta có tên là: Vô địch lại đẹp trai, còn rất phong cách."
Một giọng điện tử lạnh lẽo vang lên:
"Đoàn đội có tên: 'Vô địch lại đẹp trai, còn rất phong cách' đã được thành lập, chuẩn bị tham gia công việc giữ gìn trật tự thành Sương Phong, xin hãy phê chuẩn."
Ted liếc nhìn ba người, trên mặt xuất hiện sự bất đắc dĩ.
"Ai là người đặt cái tên này?" Ông ta hỏi.
"Ngài không cần khen chúng ta, thực ra là do cả ba người chúng ta đã cống hiến trí tuệ và sự khôn ngoan của mình." Liễu Bình khiêm tốn nói.
Gân xanh trên trán thầy giáo Ted nổi lên, vô lực xua tay, nói: "Nhân thủ đã đủ, đưa bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ đi."
Ba đường ống kim loại rơi xuống, kết nối phía sau lưng ba người Liễu Bình, Libertas và Hoa Tình Không, giống như những người khác vậy.
Giọng nói điện tử lạnh lẽo lại vang lên lần nữa:
"Điều động những đoàn đội chiến đấu thực tập như sau: "
"Thắng Võ;"
"Dã Sắc Vi;"
"Quang Mang;"
"Mãnh Thú;"
"Huy Hoàng;"
"Vô địch lại đẹp trai, còn rất phong cách."
"Số lượng đoàn đội chiến đấu: 6, đều đã đến đủ."
"Mục tiêu: Thành Sương Phong."
"Xuất phát!"
"Mười giây sau sẽ tới mục đích!"
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều hóa thành từng tấm thẻ bài, bị ống kim loại lôi kéo, biến mất vào trong hư không.
...
Gió mạnh.
Gió mạnh liên tục gào thét, cảnh tượng xung quanh nhanh chóng lùi về phía sau, nhanh tới cực hạn.
Thế nhưng Liễu Bình lại không cảm nhận được gì cả.
Giờ phút này, một tay hắn cầm khiên, một tay cầm mâu, đứng tại khu vực trung ương thẻ bài, yên lặng chờ đợi được đưa tới thành Sương Phong.
Tất cả thiếu niên đều như vyaaj.
Đúng là máy móc điều khiển thẻ bài, mọi thứ đều được chương trình hóa.
Mười giây trôi qua rất nhanh.
Liễu Bình cảm giác mình rơi trên mặt đất kiên cố.
Bỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ bốc lửa nhanh chóng hiện ra trước mắt hắn:
[Kết giới phong ấn cỡ lớn đã được dựng lên.]
[Không gian hỗn loạn.]
[Phương thức vận chuyển đã chuyển thành ngẫu nhiên.]
[Không gian phía trước không cho phép thẻ bài cao cấp tiến vào, thời gian kéo dài: Một giờ.]
[Kết giới này tràn ngập lực lượng của ma quỷ.]
Ý gì đây?
Liễu Bình giật mình, hô: "Lý..."
Hắn bỗng nhiên cảm thấy không ổn, vội vàng ngậm miệng lại.
Mình đang đứng một mình trên nóc nhà của một căn nhà, xung quanh có ngọn lửa bốc lên cùng khói đen ngập trời.
Toàn bộ thành thị đều lọt vào biển lửa.
Khắp nơi đều là phòng ở sụp đổ, đám người gào thảm thiết cùng pháp thuật bay vùn vụt.
Liễu Bình còn chưa kịp nói cái gì, ống kim loại kia đã xuất hiện từ trong hư không một lần nữa, phát ra giọng điện tử lạnh lẽo:
"Ma quỷ bất ngờ đánh úp thành Sương Phong."
"Nhiệm vụ của ngươi đã thay đổi."
"Hiện tại, tuyên bố nhiệm vụ khẩn cấp: "
"Tìm tới đồng đội của ngươi, xây dựng một đầu phòng tuyến, toàn lực chống lại ma quỷ, ngăn cản bọn chúng tiêu diệt thành thị, quân chi viện sẽ tiến tới với tốc độ nhanh nhất."
Ống kim loại nói xong, biến mất không thấy gì nữa.
Liễu Bình nhanh chóng nhảy xuống nóc nhà, tìm một nơi hẻo lánh mà ẩn nấp.
Quan sát cảnh tượng xung quanh một cách tỉ mỉ...
Thế nhưng không gặp bất cứ thiếu niên cùng lớp nào, trên đường phố chất đầy thi thể của con người.
Bị lừa rồi!
Ma quỷ xuất hiện tại sân thượng ký túc xá nữ ngày hôm qua, chỉ là một mồi nhử mà thôi.
Loài người triệu tập lực lượng phòng ngự trong thành thị ra ngoài, lùng bắt ma quỷ.
Thực ra cũng bắt được một vài ma quỷ, thế nhưng đám ma quỷ cũng đang chờ đợi thời điểm này, muốn thừa dịp lực lượng phòng ngự trong thành thị trống rỗng, đánh úp tới muốn tiêu diệt tòa thành này!
So sánh lực lượng song phương, ma quỷ chiếm ưu thế rất lớn.
Liễu Bình thở dài, nắm chặt Sương Lãnh Điểu, dọc theo con đường này mà bước về phía trước.
Nơi góc đường, bỗng có mấy người chạy thoát ra.
Bọn họ thấy được trang phục của Liễu Bình, lập tức điên cuồng gào thét: "Cứu mạng! Cứu mạng!"
Mấy người chạy như bay về phía Liễu Bình.
"Nhanh, trốn phía sau ta, tình huống phía trước là như nào?" Liễu Bình lớn tiếng hỏi.
"Ma quỷ! Một con ma quỷ đang ăn người!" Một thiếu phụ the thé nói.
"Thật sao? Các ngươi trốn mau đi!" Liễu Bình nói.
Hắn nắm chặt trường mâu, lướt qua người thiếu phụ...
Sương mù lạnh lẽo bùng lên, cố định thiếu phụ lẫn chồng của cô ta tại nguyên chỗ.
Một luồng tàn ảnh xuất hiện.
Đầu của thiếu phụ lẫn chồng cô ta đều bị đâm nát, phun ra một luồng sương mù đen kịt.
Liễu Bình cầm khiên liên tiếp ngăn cản mấy đòn công kích, mượn lực lùi về bên kia đường.
"Khốn kiếp, làm sao mà ngươi lại biết là mai phục?"
Một người đàn ông tức giận nói.
Dần dần, trên người gã ta xuất hiện lớp vảy, con mắt cũng biến thành mắt dọc, trên đầu có hai sừng mọc ra.
Liễu Bình không trả lời, chỉ giơ tấm khiên lên, bày ra tư thế phòng ngự.
Đối phương có năm người.
Không, hẳn là năm con ma quỷ.
Trên đỉnh đầu bọn chúng, cùng hiện lên một hàng chữ nhỏ:
[Ma vật hỗn huyết.]
Trên bầu trời, một bóng đen bỗng xuất hiện rồi hạ xuống.
Đây là một con quái vật cao hơn ba mét, nhìn qua giống sói, thế nhưng sau lớp lông thú dày kia, là một cái đầu của loài rắn.
Quái vật quan sát Liễu Bình, nói:
"Quân bảo vệ thành của loài người sao? Không, nhìn qua giống học viên thực tập hơn, ha ha, các ngươi phát hiện cũng tốt, cùng lên, giết hắn!"
Quái vật dẫn đầu đám ma quỷ, cùng lao về phía Liễu Bình.
Con ngươi Liễu Bình bỗng lóe lên, thế nhưng không vội chạy trốn, bỗng há miệng đọc một chữ:
"Yo!"
Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:
[Ngươi kích hoạt Long Chú sơ cấp.]
[Ngươi chỉ định tất cả ma quỷ nghe được Long Chú thì tứ chi hóa mềm, cơ bắp cũng nhũn ra.]
[Đây là thời điểm Long tộc biểu hiện ra uy nghiêm của bản thân!]
Bịch bịch bịch bịch bịch bịch...
Đám ma quỷ đang chạy tới bỗng ngã nhào xuống đất, liều mạng giãy dụa, thế nhưng dù làm cách nào đều không thể đứng dậy được.
"Đại nhân, chuyện gì đã xảy ra?" Một con ma quỷ hoảng sợ hỏi.
Con quái vật có đầu rắn kia thì run rẩy, hét với vẻ tuyệt vọng: "Các ngươi chọc nhầm người rồi, đây là... đây là..."
"Đây là Long uy!"
Một luồng sáng lạnh xuất hiện.
Trường mâu sắc nhọn đâm xuyên qua đầu lâu của nó, bắn ra vô số bông tuyết máu tuyệt đẹp.