Chương 251: Cưỡng chế chiêu mộ
Con Phi Thứ Dực Ma kia ngừng lại giữa không trung, rồi bay ngược trở về, gầm thét: "Giết chết thằng nhãi này trước!"
Nó dẫn đầu lao về phía Liễu Bình, dùng móng vuốt sắc bén đâm về phía trái tim của hắn.
Keng!
Liễu Bình nâng khiên ngăn cản, bước chân xoay động, chuyển đổi phương hướng của tấm khiên.
Keng! Keng!
Hai tiếng va chạm liên tiếp vang lên.
Hai con Phi Thứ Dực Ma phát động công kích từ phía sau lưng của hắn, cũng bị tấm khiên ngăn cản.
Con Phi Thứ Dực Ma thứ tư đang định nhào tới, thế nhưng khi thấy Liễu Bình ngăn cản tốt như vậy lập tức quyết định không lao tới nữa, há mồm phun ra một quả cầu lửa cực nóng.
Liễu Bình lại không đón đỡ trực diện quả cầu lửa, mà là nghiêng người qua một bên, chuyển tấm khiên thành một góc nghiêng.
Ầm!
Quả cầu lửa đâm trúng tấm khiên, vẩy ra từng tia lửa, làm cho con Phi Thứ Dực Ma thứ năm cuống cuồng né tránh.
Đám Phi Thứ Dực Ma đều cảm thấy khá bất ngờ.
"Thằng nhãi này thật sự chỉ là Kỵ sĩ thực tập thôi sao?"
"Ngay cả quầng sáng đều không có..."
"Có khi đúng thật."
"Giết hắn, tuyệt đối không thể để hắn trưởng thành!"
Bọn chúng lượn vòng giữa không trung, tốc độ càng lúc càng nhanh, hóa thành từng luồng tàn ảnh, dùng góc độ rất quỷ quyệt mà tấn công về phía Liễu Bình.
Liễu Bình quyết đoán thu hồi trường mâu, đặt phía sau lưng, hai tay cầm tấm khiên, liên tục ngăn cản.
Mấy lần công kích liên tục...
Năm con Phi Thứ Dực Ma đều không thể công phá tấm khiên của hắn được.
Tiêu Mộng La cầm trường cung, ở một bên quan sát, toàn thân không tự chủ được mà run lên.
Loại kỹ xảo phòng ngự như này.
Lực phán đoán như vậy.
Thân là một thực tập, lực lượng cũng không lớn là bao, lại có thể dùng một chống năm, làm được mức độ khó mà tin nổi như này.
Hắn thật sự vì tranh cướp tình nhân mà chết sao?
Là nói dối chứ!
Thế nhưng nếu là thật, là cô gái xuất sắc như nào mới đáng giá kẻ như vậy đi tranh cướp?
Tiêu Mộng La bỗng phát hiện Liễu Bình liếc nhìn mình.
Hắn đang ra hiệu mình chuẩn bị!
Tiêu Mộng La hít sâu một hơi, đặt mũi tên lên cung.
Ngay sau đó.
Liễu Bình bỗng giơ cao chiếc khiên, đập mạnh một con Phi Thứ Dực Ma xuống mặt đất.
Những con Phi Thứ Dực Ma khác đều nhào lên, muốn cứu con Phi Thứ Dực Ma kia...
"Ra tay!"
Liễu Bình cao giọng quát lớn.
Một luồng sáng màu xanh trắng chói mắt từ trên tấm khiên bùng nổ ra ngoài, trong nháy mắt hóa thành một hình bán cầu, bao phủ quanh người của hắn.
Năm con Phi Thứ Dực Ma liên tục run rẩy, lại không thể cử động chút nào cả.
Vụt vụt vụt...
Tiêu Mộng La liên tục ra tay, mũi tên liên tục bay vút ra ngoài.
Một con Phi Thứ Dực Ma bị bắn thủng lỗ chỗ.
Con thứ hai bị bắn thủng đầu.
Con thứ ba miễn cưỡng né được một tiễn, rồi lại bị Liễu Bình dùng trường mâu đâm thủng.
Con thứ tư...
Ầm!
Một tiếng vang trầm xuất hiện.
Liễu Bình lật tay dùng thuẫn, đập nó ngã xuống mặt đất.
Tiêu Mộng La bồi thêm một tiễn.
Con Phi Thứ Dực Ma cuối cùng phóng lên trên trời, bay về nơi xa.
Một luồng tàn ảnh đuổi kịp nó, đâm xuyên qua cơ thể của nó, đính nó trên một chiếc đèn đường cách xa nơi đây mấy chục mét.
Là chiếc trường mâu kia.
Phi Thứ Dực Ma giãy dụa một lát, máu đen thuận theo cột đèn, chảy xuống phía dưới.
Mấy giây sau, nó bất động.
Tiêu Mộng La cảm thấy rất chấn động, nhìn về phía Liễu Bình.
Lại thấy được hắn cũng đang nhìn mình, dựng thẳng ngón tay cái, nói: "Tiễn thuật quá kinh người, cũng may mà có ngươi."
Tiêu Mộng La ngẩn ra.
Cũng may mà có ta?
Cái tên này thật biết nói chuyện mà.
Nếu mà nghiêm túc nói tới...
Trình độ phòng ngự vừa rồi, mới thật sự là kỹ nghệ khủng bố đi.
Bỗng nhiên, một giọng điện tử lạnh lẽo vang lên:
''Kỵ sĩ thực tập Liễu Bình, cung tiễn thủ thực tập Tiêu Mộng La."
"Các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ phòng ngự rất quan trọng."
"Hệ thống phòng ngự thành thị tuân theo nguyên tắc tối ưu công tác bảo vệ, hiện tại đưa ra quyết sách như sau: "
"Ngay lập tức, cung cấp tài nguyên tăng cấp cho các ngươi."
"Các ngươi phải làm cho chức nghiệp tăng lên tới chính thức ngay lập tức, sau đó ngăn cản kế hoạch của ma quỷ!"
…
Tại mặt phía bắc thành Sương Phong.
Trong khu rừng rậm do vô số Ma binh trấn giữ.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên:
"Đại nhân, đây là mệnh lệnh mới nhất, từ Ma Vương tự mình truyền tới."
"Ừ... cái gì? Chuyển giao quyền chỉ huy?"
"Bọn chúng tới rồi!"
Còn chưa dứt lời, mười hai tên ma quỷ hình người khoác áo choàng từ không trung hạ xuống dưới, đứng trang nghiêm tại hai bên.
Ngay sau đó, một người đàn ông mặc quân phục xuất hiện tại chính giữa.
Hắn ta giống như một con người chân chính vậy.
Có thể hoàn toàn biến đổi thân hình, hóa thành hình dáng của loài người, là biểu tượng của ma quỷ bậc cao.
"Từ giờ trở đi, chiến đấu trong thành Sương Phong do ta tới chỉ huy." Người đàn ông này nói.
"Hừ, rõ ràng là sắp diệt thành rồi, lại còn cần chuyển giao quyền chỉ huy cho ngươi nữa, ta thật không rõ tại sao lại phải làm như vậy."
"Bởi vì nhiệm vụ chân chính của chúng ta quan trọng hơn diệt thành nhiều, một khi thành công, đế quốc loài người sẽ bị thương nặng!"
"Cái gì?"
"Toàn bộ ma quân nghe lệnh, đình chỉ tàn sát, tiếp nhận nhiệm vụ mới!"
...
Liễu Bình đứng trong một vùng hư vô.
Mấy chục ống kim loại xoay quanh người của hắn, phun ra từng phù văn phát sáng tại trong hư không.
Mà đối diện hắn, cách đó không xa, Tiêu Mộng La cũng giống như vậy.
Những phù văn tản ra ánh sáng đó như là vật sống vậy, không ngừng bay múa xung quanh hai người.
"Làm cái gì vậy?" Liễu Bình không rõ cho lắm.
Giọng nói điện tử lạnh lẽo kia vang lên:
"Đây là trận pháp phù văn kêu gọi linh tính, các ngươi sẽ biết hiệu quả của nó ngay thôi."
Đang nói chuyện, tất cả ống kim loại đều thu hồi, chỉ để lại một ống dẫn cuối cùng.
Nó phun ra một phù văn ánh sáng cuối cùng.
Phù văn này vừa xuất hiện, toàn bộ phù văn cũng ngưng trệ tại chỗ.
Toàn bộ phù văn rơi lả tả xuống dưới, khoác trên người Liễu Bình như một bộ quần áo vậy.
Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:
[Chú ý: ]
[Trận pháp phù văn kêu gọi linh tính đã được kích hoạt.]
[Linh hồn của ngươi sắp tiến về Thần trụ Vĩnh Dạ.]
[Năm, ]
[Bốn, ]
[Ba, ]
[Hai, ]
[Một!]
[Bắt đầu!]