Chương 263: "Mệnh lệnh gì?"
Liễu Bình bị hỏi mà ngẩn ra.
Thế nhưng năng lực của Thủ Ngục Kỵ sĩ quá mức ly kỳ, cho nên hắn cũng không có thời gian so đo với con chó này.
Mặc dù không so đo, thế nhưng vẫn phải làm vài chuyện, vì tốt cho nó mà thôi.
"Đợi lát." Liễu Bình nói.
Hắn điều chỉnh vị trí của Hộ Tâm Kính, đặt tại phía sau cái mông của Hỏa Nha.
"Thấy chưa, hiện tại ngươi không có điểm yếu." Liễu Bình nghiêm túc nói với Hỏa Nha.
"Làm sao mà ta lại cảm thấy như vậy là đang nói cho kẻ địch biết, nơi này chính là điểm yếu của ta?" Hỏa Nha nghiến răng nói.
"Nếu có đòn công kích nào có thể đánh nát cái khiên này, như vậy ngươi hãy đầu hàng luôn đi, cơ bản là không đánh lại được." Liễu Bình nói.
Hỏa Nha ai oán mà nhìn Liễu Bình.
Cho dù là ai đi nữa, phía sau mông mà treo cái Hộ Tâm Kính sáng loáng, tâm trạng cũng sẽ không quá tốt, mặc dù đó cũng là một biện pháp phòng vệ cực kỳ có tác dụng.
Liễu Bình cũng không quan tâm con chó này, mà bắt đầu rút bài.
"Để ta nhìn xem những thẻ bài khác nào..."
So với Thằng hề, Thủ Ngục Kỵ sĩ cũng có điểm mạnh của nó.
Không cần lần lượt kích hoạt "mua vui", chỉ cần đạt được một tồn tại nguyện ý kề vai chiến đấu, có thể chuyển hóa toàn bộ thẻ bài thành thẻ bài chuyên dụng.
Liễu Bình nhìn về phía thẻ bài trong tay mình.
Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:
[Thị thần: Yana (ngủ say), Anh linh: Andrea (ngủ say), Cửu mệnh Miêu yêu: Triệu Thiền Y (ngủ say), đều được nhận định là tồn tại kề vai chiến đấu cùng với ngươi.]
[Thẻ bài Kỳ quỷ: Nham thạch không tồn tại.]
[Bởi vì người sử dụng chính là Thủ Ngục Kỵ sĩ, thẻ bài này đang chuyển hóa làm đạo cụ dành riêng cho Thủ Ngục Kỵ sĩ.]
[Ngươi thu được thẻ bài Kỳ quỷ: Vòng cổ ẩn núp.]
[Đây là đạo cụ chuyên dụng, không cần giải thích, ngươi cũng biết nên sử dụng nó như thế nào.]
Bụp!
Thẻ bài hóa thành một vòng cổ bằng da, xuất hiện trên tay Liễu Bình.
Mà ngay lập tức, hắn cũng hiểu ra cách dùng của nó, gọi: "Tới đây, Hỏa Nha."
"Làm gì?" Hỏa Nha đi tới trước mặt Liễu Bình, ngồi xuống.
"Đeo chiếc vòng cổ này lên, nó có thể giúp ngươi bảo trì trạng thái ẩn nấp, bất kỳ tồn tại nào nhìn thấy ngươi, đều sẽ coi ngươi là một vật nên có trong hoàn cảnh đó, cũng không quá độ chú ý tới ngươi." Liễu Bình nói.
"Mạnh như vậy sao?" Hỏa Nha nói với vẻ hứng thú.
"Nhớ kỹ, chỉ có thể duy trì một giờ, với lại khi ngươi phát động tấn công, sẽ hiện hình ngay lập tức." Liễu Bình nói.
Hắn đeo vòng lên cổ Hỏa Nha.
Hỏa Nha run người, nhìn Hộ Tâm Kính, lại nhìn Sương Hàn Trảo, nói: "Ngươi đã chuẩn bị nhiều như vậy rồi, hiện tại muốn ta đại chiến một trận hay sao?"
Liễu Bình ngẩn ra, thuận miệng nói: "Ta chỉ thử năng lực mới một lần mà thôi, à không, chờ chút."
Hắn đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Một chiếc xe ngựa được lái tới từ bên ngoài thành, dừng tại cửa tiền sảnh.
Lái xe xuống xe, đi tới bãi cỏ bên cạnh hoạt động tay chân, thuận tiện đốt một điếu thuốc lá.
Chắc hẳn người này đang chờ ai đó.
"Hỏa Nha, chúng ta tới thử chút, xem xem ngươi có thể lẻn vào trong chiếc xe ngựa kia không." Liễu Bình nói.
"Cần nghe trộm tin tức? Hay là ám sát? Hoặc trộm đồ? Cướp của?" Hỏa Nha nói với vẻ hứng thú.
"Tùy ý, chúng ta chỉ thử nghiệm một lần mà thôi... nhớ kỹ, nếu như có tình huống bất ngờ gì, bất cứ khi nào ta đều có thể thông qua phương thức giải tán thẻ bài, làm cho ngươi trở lại bộ bài của ta." Liễu Bình âm thầm mở cửa sổ ra.
"Được, ta đã biết."
Hỏa Nha bình tĩnh lại, thu hồi ngọn lửa trên người, nhảy lên bệ cửa sổ, thuận vách tường hạ xuống.
Nó chạy nhanh tới trước chiếc xe ngựa kia, rồi mới quay đầu nhìn về phía Liễu Bình.
Không có bất cứ người nào phát hiện ra nó.
Liễu Bình chỉ chỉ vào xe ngựa.
Để ta xem trong xe ngựa có cái gì.
Hỏa Nha hiểu ý, phát ra một tiếng hú cực nhỏ.
Kích hoạt "Kêu lớn cảnh báo"!
"Kêu lớn cảnh báo: Thông qua tiếng sủa, thông báo những tình huống mà nó phát hiện cho bảo vệ, làm cho bảo vệ có thể dùng tâm linh cảm ứng được tình huống hiện tại."
Cùng lúc đó.
Liễu Bình gật đầu với Hỏa Nha, sau đó nhắm mắt lại.
Hỏa Nha quan sát cảnh tượng xung quanh, thấy được người đánh xe vẫn còn hút thuốc ở nơi xa, tiếng trò chuyện trong sảnh vẫn còn vang lên, hiện tại không có bất cứ người nào chú ý tới nơi này.
Nó nhảy một cái, chui vào trong toa xe ngựa.
Ngay lập tức Liễu Bình cảm ứng được những gì mà Hỏa Nha nhìn thấy.
Trong xe có treo một chiếc áo khoác, trên mặt bàn nhỏ còn đặt gạt tàn thuốc, một nửa xì gà chưa hút hết, nửa ly rượu và một quyển sách.
Sách có bìa ngoài màu đen, dùng chữ màu trắng để viết tiêu đề:
"Hoàng Quyền luận."
Thú vị, nơi này lại có một quyển sách.
Liễu Bình đang định sai bảo Hỏa Nha lật sách ra đọc, lại phát hiện cửa tiền sảnh bị mở ra.
Hai tên mặc áo khoác, ép vành mũ tới thấp nhất đi ra ngoài, nhanh chóng lên xe ngựa.
"Xuất phát."
Một người ra lệnh.
"Vâng, lão gia." Người đánh xe cuống quít chạy trở về, quơ roi ngựa, quay đầu xe.
Xe ngựa dần dần chuyển động.
Hỏa Nha núp trong góc toa xe, ngừng thở, không nhúc nhích.
Là một bộ xương chó, nó vốn không cần hô hấp, sở dĩ nó vẫn bảo trì hô hấp, một là vì sinh ra ngọn lửa, hai là vì làm cho mình hòa hợp với mọi người hơn.
Hiện tại nó đang thi hành nhiệm vụ đầu tiên, như vậy vì ẩn nấp, không hô hấp cũng được.
Xe ngựa dần dần được lái ra khỏi cửa thành, chạy nhanh về phía con đường đen nhánh bên ngoài.
Trong xe.
Hai người đàn ông bắt đầu nói chuyện.
"Đối với sự kiện lần này, ngươi thấy thế nào?"
"Quá phiền phức, Danh Sách chiến tranh trong thành thị đều toàn lực vận hành, chỉ vì bảo vệ sự an toàn của đứa nhỏ kia, chúng ta đều trở thành nô lệ của nó!"
"Không nên tức giận như vậy, nếu như ma quỷ không thể giết chết nó, như vậy chúng ta đi giết chết ma quỷ, ít nhất làm vậy thì quân công của chúng ta cũng sẽ tăng lên."
"Aiz, ta không được lên chiến trường."
"Làm sao?"
"Máy móc để ta ở lại phụ trách công tác bảo vệ."
"Thảo nào ngươi lại khó chịu như vậy, được rồi, đừng nghĩ nhiều, đều uống một ly đi."
"Cạn ly."
Hai người cạn ly.
"Đúng rồi, mấy thiếu niên cứu nó trở về kia, có lai lịch gì?"
"Hình như là người mới do thành Sương Phong thu, đều là những kẻ chết sớm cả, thế nhưng bản thân có thiên phú tốt, cho nên mới sống tới nay, còn cứu được đứa nhỏ kia ra."
"Thì ra là thế, bọn họ làm hỏng chuyện tốt của mọi người, có cần..."
"Không, không nên, phía trên có mệnh lệnh rồi."
"Mệnh lệnh gì?"
"Những tên nhãi này vừa mới tiến vào Vĩnh Dạ, cơ bản là không hiểu được chuyện của nơi này, giết bọn chúng cũng vô ích thôi, sẽ chỉ làm cho đám trong đảng bảo hoàng kia càng thêm cảnh giác."
"Cũng vậy, giết bọn chúng cũng không có ý nghĩa nào cả, còn chọc giận hoàng thất cùng Danh sách máy móc... nói trở lại, phía trên chuẩn bị xử lý bọn chúng như thế nào?"
"Chờ máy móc đánh giá khen ngợi, chúng ta sẽ lấy lý do công trạng cao, đề bạt bọn chúng tới quân đội nhậm chức... dù sao đãi ngộ trong quân đội là tốt nhất, bọn chúng chắc chắn sẽ không từ chối."
"Chẳng lẽ phải tiếp nhận bọn chúng?"
"Không, đợi một thời gian sau, chuyển bọn chúng lên tiền tuyến, làm cho tất cả mọi người đều thấy được kết quả của bọn chúng."
"Thật sự là một bố cục hoàn hảo."
Hai người lại cạn ly lần nữa.