Chương 271: "Cá sao..."
Nữ thư ký dùng giấy lau tay, xem xét dáng vẻ của mình trước gương.
"Lại là một ngày dài dằng dặc..."
Cô ta nhỏ giọng nói, rồi quay người đi khỏi phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh, mọi thứ đều khôi phục lại yên tĩnh.
Một lát sau.
Nam sĩ quan lại xuất hiện.
Hắn ta quan sát một vòng, đưa tay rút thẻ bài, quát khẽ: "Kiểm tra!"
Thẻ bài bay ra ngoài, bỗng hóa thành một máy móc tinh vi, thả ra từng luồng sáng quét hình toàn bộ nhà vệ sinh.
"Mọi thứ bình thường!"
Máy móc báo cáo.
"Quái lạ, chẳng lẽ thật là ta tính sai rồi? Rõ ràng có một người, còn đang định vào nhà vệ sinh nam, rồi quay vào nhà vệ sinh nữ mà."
Nam sĩ quan lẩm bẩm.
Hắn ta cảm thấy khó tin, thế nhưng không thể không rời đi.
Nhà vệ sinh lại khôi phục sự yên tĩnh.
Một phút.
Ba phút.
Bảy phút.
Một người đàn ông mặc đồng phục, có râu quai nón từ nhà vệ sinh đi ra, ép thấp vành mũ, nhanh chóng bước về phía bậc thang.
Xung quanh không người.
Người này đi từ tầng mười ba xuống tới tận tầng một, sau đó đi ra cửa hông, dọc theo con đường đi tới phòng văn thư.
Nơi này, đã có hai tên sĩ quan đang đợi.
Bọn họ đặt một chồng thư từ dưới đất, không nhịn được mà nói:
"Bây giờ là mấy giờ rồi, làm sao mà giờ mới tới?"
Người kia thì cười làm lành, vừa lắc lắc bưu phẩm trên tay: "Xin lỗi, đi tới lấy bưu phẩm của tướng quân, hai vị hãy đặt thư tại nơi này, mình ta xử lý là được."
Hai tên sĩ quan cũng đã không kiên nhẫn được nữa, cũng không nhìn hắn mà quay người đi luôn.
Người kia chậm rãi lấy chìa khóa ra, mở cửa, cất kỹ toàn bộ bưu phẩm, rồi lại khóa cửa lại, đi ra ngoài Bộ tư lệnh.
Đi một đường cũng không ai hỏi tới.
Dù sao phòng văn thư là tồn tại cấp thấp nhất tại Bộ tư lệnh, mọi người chưa từng quá chú ý tới.
Chỉ có vệ binh tại cửa hông thuận miệng hỏi: "Đi nơi nào."
"Đi ăn sáng."
Người này trả lời, ra cửa hông của Bộ tư lệnh, rất nhanh biến mất tại con đường đối diện.
Khoảng hai mươi phút sau.
Cửa của phòng văn thư tại Bộ tư lệnh lại mở ra lần nữa.
Một người đàn ông có bộ râu quai nón đứng tại cổng, nhìn quanh bốn phía.
"Quái lạ."
Hắn ta hơi ngẩn ngơ, cố gắng nghĩ lại những chuyện đã xảy ra khi trước, lại sờ soạng trên người mình một lần.
Không có bất cứ vết thương nào cả.
"Ai sẽ ra tay với một kẻ thu thập bưu phẩm như ta chứ... có lẽ nói ra cũng không ai tin."
Người này lắc đầu, chỉ cảm thấy rất khó xử.
Nếu như báo chuyện này lên, mình sẽ bị lột một tầng da mất.
Nếu như không báo, một khi bị người phát hiện ra, mình chỉ còn con đường chết mà thôi.
Mình có thể bị diệt khẩu hay không?
Hắn ta đang cảm thấy bàng hoàng thì thấy một nam sĩ quan đi tới.
"Chào ngài, gửi thư sao?" Người này hỏi.
"Một đồng sự nữa của ngươi đâu rồi?" Sĩ quan hỏi.
"Ai?"
"Ngươi quay lại đây khi nào?"
"Ta đâu có ra ngoài chứ?"
Sĩ quan nhìn hắn ta, cuối cùng cũng ý thức được chân tướng là gì.
Hắn ta xông ra khỏi phòng văn thư, chạy nhanh về phía cửa hông Bộ tư lệnh, thế nhưng lại chậm rãi dừng lại.
Ngoài cửa.
Ngựa xe như nước, biển người như sóng biển.
Đi nơi nào tìm kẻ giả trang kia đây?
Sĩ quan đứng tại chỗ, suy nghĩ một hồi mới nói với vẻ bất đắc dĩ:
"Khốn kiếp."
...
Học viện Hoàng gia.
Tại ký túc xá nam sinh.
Libertas không ở trong phòng.
Liễu Bình đứng trong ký túc xá, cầm một tấm thẻ bài trên tay.
[Huyết Nhục Thú Khuyển: Hỏa Nha.]
[Cấp tám.]
[Sinh vật Luyện Ngục (vật nuôi).]
[Có ba năng lực.]
Liễu Bình ngẫm nhĩ, ném thẻ bài ra ngoài.
Bụp!
Huyết Nhục Thú Khuyển yên lặng xuất hiện.
"Tới lúc ăn cơm rồi sao?" Nó liếm liếm mũi, hỏi.
"Không phải, ta muốn ngươi giúp ta kiểm tra xem, trong căn phòng này có thứ gì đó không đúng hay không." Liễu Bình nói.
"Thế nào, có người muốn hãm hại ngươi hay sao?" Hỏa Nha hỏi.
"Ta đoán là như vậy, thế nhưng không có đầu mối." Liễu Bình nói.
Hỏa Nha hít hít, ngửi một vòng trong phòng này, lắc đầu nói: "Ta không phát hiện ra bất cứ cái gì cả."
"Ngươi xác định nơi này không có vấn đề sao?" Liễu Bình hỏi.
"Không thể, dù sao ta cũng không phải loài chó chuyên môn tìm kiếm đồ vật, cho nên ta không có tài năng gì ở phương diện này cả." Hỏa Nha nói.
"Vậy ngươi còn ngửi nửa ngày làm gì?"
"Dù sao ta cũng là một con chó, ngửi một hồi biểu thị ta cũng cố gắng mà."
"Được rồi."
Liễu Bình thở dài.
Hỏa Nha nhìn sắc mặt của hắn, nói: "Ta khuyên ngươi nên tìm một vài nhân sĩ chuyên môn phụ trách thu thập tình báo, tìm kiếm đồ vật tới, bọn chúng rất am hiểu ứng đối những tình huống như thế này."
"Thực ra ta cũng có một người bạn, thế nhưng không biết cần bao lâu mới có thể đánh thức nàng dậy."
Liễu Bình lấy một tấm thẻ khác ra.
Thẻ lên cấp.
Trên tấm thẻ này, năng lượng đã lên tới vạch thứ "7" rồi.
Mà tổng vạch của tấm thẻ là "10".
Khi đầy vạch, là có thể cống hiến "10" năng lượng này cho cỗ máy chiến tranh, đổi lấy cơ hội lên cấp.
Hoặc là dùng để bổ sung lực lượng cho Anh linh, làm cho các nàng sớm tỉnh lại.
"Để ta thử xem, dù sao năng lượng đã lên tới 99% rồi, có khi sẽ thành công."
Liễu Bình cầm thẻ bài, âm thầm nosi:
"Cống hiến cho Cửu mệnh Miêu yêu: Triệu Thiền Y."
Ngay sau đó...
Vạch năng lượng trên thẻ bài lập tức về không.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:
[Ngươi đã cống hiến toàn bộ bảy điểm hồn lực và lực lượng thân thể tích lũy gần đây cho Triệu Thiền Y.]
[Tiến độ trước mắt: 99%.]
[Nàng đã sắp tỉnh lại.]
[Xin tiếp tục cố gắng.]
Vẫn chưa tỉnh lại được!
Liễu Bình thở dài, không cam lòng mà rút thẻ bài Triệu Thiền Y ra.
Trên thẻ bài này, một con mèo trắng cuộn tròn lại, nằm phơi nắng dưới một mái hiên.
"99% đã được hai tuần rồi, làm sao vẫn còn chưa tỉnh lại chứ?"
Liễu Bình lẩm bẩm.
Bỗng nhiên, hắn nhớ tới một chuyện.
Khi trước, Triệu Thiền Y đã nói với mình, muốn có cá ăn mỗi ngày.
Đối với Anh linh mà nói, thỏa mãn tâm nguyện của các nàng cũng là một chuyện rất quan trọng, giống như một loại khế ước vô hình nào đó vậy...
"Cá sao..." Liễu Bình nói nhỏ.
Bỗng nhiên, mí mắt mèo trắng giật giật.
Sắp tỉnh, thế nhưng vẫn chưa tỉnh.
Có thể tăng tốc quá trình này sao?
Liễu Bình im lặng vài giây, bỗng quát: "Triệu Thiền Y, ta đã mua cá mà nàng muốn về rồi đây! Nhanh rời giường!"
Con mèo kia đứng vụt dậy, dùng đôi mắt xanh lam quan sát bốn phía.
Rồi nó bỗng chú ý tới Liễu Bình.
"Cá đâu?" Con mèo vội vàng hỏi.
Liễu Bình cũng đã chuẩn bị từ trước rồi...
Từ khi Danh Sách nhắc nhở năng lượng của Triệu Thiền Y đã lên tới 99%, hắn đã chuẩn bị không ít đồ ăn.
"Đi ra ăn cơm!"
Hắn mở ngăn tủ, lấy một bao cá khô lớn ra ngoài, đặt lên bàn.
Bụp...
Thẻ bài hóa thành một con mèo trắng, nhẹ nhàng hạ xuống mặt bần.
Nàng không do dự mà bắt đầu vùi đầu ăn uống.
"Phi, chỉ là cá khô mà thôi, cũng đáng đánh thức ta dậy ăn hay sao?"
Mèo trắng vừa ăn, vừa nói với vẻ khinh thường.
"Có giỏi thì ngươi đừng ăn." Liễu Bình lạnh lùng nói.
"Ha ha, hôm nay thì không sao, lần sau chúng ta phải ăn đồ tươi mới." Mèo trắng nói.