Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 282: "Đi, giết nó."

Chương 282: "Đi, giết nó."
Bỗng nhiên, một tấm thẻ bài chầm chậm rơi xuống từ giữa không trung, nhẹ nhàng lơ lửng trước mặt Liễu Bình.
Trên tấm thẻ bài này, có viết ba chữ cứng cáp hữu lực:
"Thư ủy nhiệm."
Liễu Bình đang cảm thấy khó hiểu, lại thấy thẻ bài kia bỗng hóa thành một tờ công văn.
Trên công văn có viết:
"Gửi học viên xuất sắc của lớp Anh niên tảo thệ của Học viện Hoàng gia: Liễu Bình, trong lần chiến tranh này đã lấy ít địch nhiều, anh dũng xuất sắc, đặc biệt trao tặng quân hàm trung úy, phê chuẩn gia nhập Bộ tư lệnh Đế quốc, xử lý văn bản tài liệu."
"Tổng tư lệnh Đế quốc: Ba Bàng."
Liễu Bình nhíu mày, lại giãn ra.
Ông lão này, tới cuối cùng cũng không phát hiện ra mình chính là Thủ Ngục kỵ sĩ.
Thế nhưng...
Tại sao ông ta lại có phản ứng lớn đối với Thần Thánh kỵ sĩ tới như vậy chứ?
Trong những tài liệu cất đặt tại thư viện Hoàng gia, đều không có tài liệu nào liên quan tới Thần Thánh kỵ sĩ.
Lúc đầu, mình chỉ muốn dùng nó để che giấu thân phận chân thật mà thôi.
Thế nhưng ông lão này lại biết nghề nghiệp này.
Mà dựa theo phản ứng của ông ta, có vẻ như ông ta cũng đã từng nếm mùi đau khổ trong tay nghề nghiệp này rồi thì phải?
Như vậy, ông ta điều mình tới Bộ tư lệnh, là có ý gì?
Liễu Bình đứng tại chỗ, suy tư.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Ngươi đã bị lưu lại tại một giây này.]
[Đăng Thần chiến của tháng này sẽ tiến hành trong vòng một giây này, cũng quyết định sống chết của ngươi.]
[Xác nhận lần cuối cùng, ngươi có nguyện ý trở thành thẻ bài của Yana, tiến hành trận Đăng Thần chiến này thay nàng ấy hay không?]
"Xác nhận!" Liễu Bình nói.
Một luồng sáng quấn quanh người của hắn, mang theo hắn lẫn bàn ăn chui vào trong hư không, biến mất không thấy gì nữa.
...
Trong sân đấu trống rỗng.
Liễu Bình và bàn ăn của hắn cùng lúc xuất hiện.
Lại có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:
[Bởi vì Thánh Xan thuật là kỹ năng của ngươi, cho nên được coi là một phần của ngươi, cũng được cùng đưa tới lần Đăng Thần chiến này.]
[Xin hãy chờ đợi kẻ địch xuất hiện.]
Liễu Bình đọc xong, cũng không để ý, bước từng bước đi tới biên giới đài thi đấu, bắt đầu suy nghĩ lợi và hại, được và mất trong lần này.
Vừa rồi, khi ông lão kia vừa xuất hiện, mình đã biết ông ta chính là Tổng tư lệnh của Đế quốc.
Sau một hồi nói chuyện thẳng thắn có hiệu suất cao, ông ta đã điều mình đi tới Bộ tư lệnh.
Nếu như người khác làm như vậy, Hoàng thất chắc chắn sẽ tới hỏi cho ra nhẽ.
Thế nhưng khi Tổng tư lệnh làm ra quyết định điều động như vậy, sẽ không có ai đứng ra hỏi thăm cả.
Đặc biệt là mình đã dùng hết ân huệ của Hoàng thất rồi.
Như vậy, tới cùng thì ông lão kia có ý đồ gì?
Liễu Bình thở dài.
Tình thế chuyển biến quá nhanh, mình còn không có thời gian để thẩm vấn Tiền Võ Chu nữa chứ.
Ban đầu hắn còn tưởng mình đã làm được tới mức thần không biết quỷ không hay nữa, thế nhưng ai mà biết được, Tổng tư lệnh Đế quốc lại tự mình tới theo dõi hắn...
Không còn cách nào cả.
Hiện tại, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước mà thôi.
Hắn nghĩ tới đây, xoay người sang nơi khác, nhìn về phía một con thú khổng lồ vừa mới xuất hiện trong sân thi đấu.
Đó là một con thằn lằn khổng lồ, cả người bùng lên ngọn lửa.
Thân hình nó dài khoảng bảy, tám mét, vừa mới rơi xuống sân thi đấu, đầu tiên là liếc nhìn Liễu Bình, sau đó nó lại liếc nhìn một bàn món ăn rất lôi cuốn ở cạnh.
"Ta ngửi được lực lượng quá ngon miệng!"
Thằn lằn thè lưỡi, há to miệng ra, hầu như còn lớn hơn gấp mấy lần thân hình của nó.
Nó hút mạnh...
Cả bàn ăn lẫn toàn bộ đồ ăn đều bị nó hút vào trong miệng.
Thằn lằn khổng lồ nhìn chằm chằm Liễu Bình, miệng rộng đang liên tục hoạt động, nuốt sạch đồ ăn vào trong bụng.
"Đồ ăn cũng không tệ lắm... như vậy, tới lượt ngươi rồi."
Thằn lằn khổng lồ lay động thân hình, lao về phía Liễu Bình.
"Chờ đã." Liễu Bình nói.
"Làm sao vậy? Nhóc con, ngươi muốn giãy dụa sao? Thế nhưng điều đó cũng chỉ là tốn công vô ích mà thôi." Thằn lằn khổng lồ cười lạnh, nói.
Liễu Bình lắc đầu, nói: "Cái loại không có lễ phép như ngươi, còn chưa được cho phép đã ăn sạch đồ ăn trên bàn, nếu còn không thanh toán nữa thì ta sẽ rất khó chịu."
Thằn lằn khổng lồ bật cười, khinh thường nói: "Nếu không thì ngươi định làm sao?"
Liễu Bình không trả lời.
Hắn lấy một viên sô cô la từ trong túi quần ra, đặt trong miệng chậm rãi nhai nó.
Theo hắn nhai kẹo, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trong hư không:
[Ngươi đã sử dụng Thánh Xan thuật.]
[Đối phương đã ăn món ăn miễn phí đầu tiên.]
[Đối phương đã ăn quá nửa bữa ăn.]
[Đối phương còn không chịu thanh toán.]
[Đối phương đã ăn gần như toàn bộ đồ ăn, ngoại trừ một viên sô cô la mà khi ngươi vừa sử dụng thuật này đã giấu đi.]
[Ngươi đã ăn viên sô cô la cuối cùng, làm cho đối phương không thể ăn hoàn chỉnh toàn bộ bữa tiệc thần thánh này.]
[Chú ý!]
[Đối phương đã gián đoạn việc thưởng thức bữa tiệc thần thánh hoàn chỉnh!]
[Nó sắp trở nên suy yếu, trong vòng một ngày đều choáng váng, bủn rủn toàn thân, không thể dùng toàn lực chiến đấu.]
[Ba...]
[Hai...]
[Một!]
[Đối phương đã trở nên suy yếu!]

Ầm!
Sân thi đấu rung chuyển nhè nhẹ.
Thằn lằn không lồ phát động công kích, trong quá trình nhào về phía Liễu Bình thì dần dần gia tốc...
Sau đó ngã mạnh xuống mặt đất.
Nó giãy dụa bò dậy, thở dốc nói: "Độc? Không thể nào, ta chính là Độc Tích vương, ngươi đã dùng cách gì..."
Liễu Bình lại không quan tâm tới nó, chỉ vỗ tay một cái.
Ba con quái vật nửa người nửa côn trùng xuất hiện, vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía Liễu Bình.
"Các ngươi muốn tự do sao?" Liễu Bình hỏi.
"Muốn." Một con quái vật lên tiếng nói.
"Đó là chuyện không thể nào..." Liễu Bình chậm rãi nói: "Thứ duy nhất mà ta có thể hứa hẹn, đó là cho phép các ngươi còn sống... điều kiện tiên quyết là phải nghe lời."
Hắn vươn tay, chỉ về phía con thằn lằn nơi xa.
"Đi, giết nó."
"Vâng."
Thân hình ba con quái vật chấn động, phía sau có mấy đôi cánh hơi mờ xuất hiện, bay về phía con thằn lằn khổng lồ nơi xa.
Thằn lằn lộ ra vẻ cảnh giác, ngọn lửa trên người càng tản ra ngọn lửa mãnh liệt hơn.
"Chỉ dựa vào các ngươi thôi sao?" Nó khinh thường nói.
Bỗng nhiên, một bóng mờ lướt qua.
Ầm!
Thằn lằn bị đánh lùi về sau mấy bước.
Một con quái vật nửa người nửa trùng hiện thân, mỉm cười nói: "Nhìn qua thì rất mạnh, thế nhưng ngay cả công kích của ta đều không thể tránh khỏi..."
Hai con quái vật còn lại cũng cùng chấn động cánh, phát ra sóng âm cao tần.
Bọn chúng đang súc tích lực lượng, làm chuẩn bị cuối cùng cho trận săn giết này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất