Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 284: "Đường Phù Đăng."

Chương 284: "Đường Phù Đăng."
"Cái gì? Ý của ngươi là con quái vật kia ký sinh lên người của điện hạ?" Liễu Bình kinh ngạc nói.
"Khi Hoàng thất ban phát huân chương cho ta, ta đã từng tới gần điện hạ, hoàn thành một lần ký sinh." Tiền Võ Chu nói.
Liễu Bình trầm ngâm nửa ngày, nói: "Tiền Võ Chu."
"Tại." Tiền Võ Chu nói.
"Năm đó, khi ngươi còn sống, thực sự là vì cứu người mà chết sao?" Liễu Bình hỏi.
"Đúng thế." Tiền Võ Chu nói.
"Khi ngươi còn sống, đã làm ra một chuyện rất ngu xuẩn, tại sao khi chết rồi mà vẫn không tiếp thu kinh nghiệm chứ?" Liễu Bình lại hỏi.
"Ta không biết ý của ngươi là gì, Liễu Bình." Tiền Võ Chu nói.
"Hiện tại ta là chủ nhân của ngươi, khi ngươi nói dối ta, linh hồn của ngươi sẽ sinh ra một loại gợn sóng giống như khi vi phạm khế ước, ta sẽ cảm nhận được." Liễu Bình nói.
Tiền Võ Chu ngẩn người một lsta, ánh mắt càng trở nên tĩnh mịch.
Liễu Bình thở dài, nói: "Một cơ hội cuối cùng, nói cho ta biết, kẻ bị ký sinh là ai?"
"Chỉ có một chuyện ta vẫn không rõ ràng cho lắm." Tiền Võ Chu nói.
"Nói đi."
"Rõ ràng ta mới là người cố gắng nhất, vì hoàn thành mục tiêu, ta đều nỗ lực gấp nhiều lần các ngươi, tại sao sự may mắn luôn đứng về phía ngươi." Tiền Võ Chu không cam lòng nói.
"Cố gắng? Trong trận chiến tranh kia, Danh Sách chiến tranh vẫn luôn ở trong quá trình lựa chọn nhân tài có thể sử dụng, thế mà ngươi chỉ lo chuyện chạy trốn, đương nhiên sẽ không bị chọn trúng làm đối tượng bảo vệ huyết mạch hoàng thất rồi." Liễu Bình thản nhiên nói.
Nói tới đây, trước mắt hắn có hai hàng chữ nhỏ xuất hiện:
[Lần Đăng Thần chiến này đã kết thúc.]
[Ngươi sẽ trở lại trong Vĩnh Dạ, trở lại vị trí ban đầu của ngươi.]
Cảnh tượng bốn phía bỗng nhiên biến đổi.
Liễu Bình phát hiện mình lại trở về con hẻm nhỏ vắng vẻ không người kia.
Trong khoảnh khắc đó...
Tiền Võ Chu bỗng nhiên hét lên thảm thiết.
"Ngươi sao vậy?" Liễu Bình xông tới, nhanh chóng sử dụng Thánh Ngâm thuật.
Thế nhưng, vẫn không kịp.
Thân hình Tiền Võ Chu bị một luồng sáng đen phá vỡ.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn ta nhìn thấy dáng vẻ Liễu Bình đang nhanh chóng niệm chú ngữ, cố gắng kiềm chế đau đớn, nói nhanh: "Đối tượng gửi hồn không phải là điện hạ, mà là..."
Hắn ta còn chưa nói xong, cả người hắn ta lại biến thành một luồng sáng chói mắt, sau đó dần dần tối đi, cuối cùng hóa thành hư vô.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt Liễu Bình:
[Linh hồn của Tiền Võ Chu đã trúng một loại nguyền rủa, đã hoàn toàn biến mất.]
Linh hồn biến mất.
Đó là một sự kết thúc, từ nay về sau, dù cho tại bất cứ nơi nào đi chăng nữa, đều không có Tiền Võ Chu xuất hiện.
Liễu Bình thở dài, nâng trán nói: "Ngừng lại tại đoạn quan trọng nhất, ngươi là cố ý chứ, Tiền Võ Chu."
Xung quanh đều im lặng.
Ba con quái vật hóa thành thẻ bài, nhập vào trong hư không, trốn đi.
Liễu Bình yên lặng đứng trong con hẻm nhỏ u ám, suy nghĩ một lát sau, mới cất bước đi ra ngoài.
Khi Tiền Võ Chu nói ra ba câu nói sau đây, trong linh hồn không sinh ra bất cứ gợn sóng nào cả.
"...Không tiếp xúc với người nào..."
"Nó muốn vừa tiến vào Đế quốc này, đã có thể nắm giữ mọi thứ..."
"Không phải điện hạ..."
Nắm giữ mọi thứ?
Vậy thì chỉ có Hoàng tộc.
Không phải vị Điện hạ kia, phạm vi mục tiêu còn lại càng nhỏ, có thể xác định là một vị nào đó trong hoàng tộc.
Lại thêm một câu: "Không tiếp xúc người nào."
Như vậy, Tiền Võ Chu tiếp xúc tới vị nào trong Hoàng tộc chứ?
Liễu Bình càng chạy càng nhanh, trở lại con đường lớn, tìm một tiệm bán báo vẫn lóe ánh đèn, quăng vào trong mấy đồng tiền xu.
"Cho ta Thời báo Đế quốc mấy ngày gần đây." Hắn nói với tiệm bán báo.
"Xin hãy nhận lấy." Tiệm bán báo phát ra một thanh âm, ngay lập tức có mấy tờ báo chí từ bên trong phun ra, được Liễu Bình đón lấy.
Liễu Bình nhận báo chí, lập tức lật đọc.
Một lát sau, hắn đã lật hơn nửa số báo chí, đặt ở một bên.
"Chú ý, ngài đọc quá nhanh." Tiệm bán báo nói.
"Đọc nhanh thì sao? Ta chỉ tùy ý đọc, tìm một vài tin tức thời sự quan trọng mà thôi." Liễu Bình nói mà không ngẩng đầu lên.
"Thật sao? Tìm tin tức quan trọng gì vậy? Ta có thể kiểm tra giúp ngươi đó." Tiệm bán báo hơi nghiêng về phía trước, nhiệt tình nói.
"Không có gì, ngủ ngon."
Liễu Bình thu sạch báo chí, quay người rời khỏi tiệm bán báo.
Hắn đi ra mấy con phố, rồi mới lật tờ báo quan trọng nhất ra một lần nữa.
Từng hàng tiêu đề bắt mắt hiện ra:
"Hôm nay, Hoàng đế bệ hạ tự mình ban phát huân chương Anh dũng Đế quốc cho binh lính tại tiền tuyến."
Tiền Võ Chu thu được huân chương Anh dũng Đế quốc!
"Nó muốn vừa mới tiến vào Đế quốc này, đã có thể nắm giữ mọi thứ..."
"Không phải điện hạ..."
"...Không tiếp xúc với người nào..."
Hoàng đế bệ hạ.
Đây chính là chân tướng.
Liễu Bình thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm: "May mà ta đã đọc qua không ít sách sinh tồn nơi dã ngoại, khi lên đường có lẽ cũng sẽ dùng tới được... Hay là lên đường ngay trong đêm nay đi?"
Bước chân của hắn chậm dần, cuối cùng dừng lại tại chỗ.
Có một việc hầu như bị quên đi.
Hỏa Nha đã từng theo dõi Tiền Võ Chu, thế nhưng khi đối phương giết chết cảnh sát thì suýt nữa bị lộ tẩy.
Cái bóng xám khổng lồ khi đó, cùng với thuật pháp khủng bố như núi lửa phun trào rất kinh người.
Tiền Võ Chu cũng không có thực lực như vậy.
Nói cách khác, khi đó kẻ ra tay không phải hắn ta, mà là con quái vật phía sau của hắn ta!
Tới cùng thì quái vật giết chết người nào, mới đưa tới sự chú ý của cảnh sát chứ?
Liễu Bình ngẫm nghĩ một lát, rút một tấm thẻ bài từ hư không ra, ném ra ngoài.
Bụp!
Chó cỏ Hỏa Nha xuất hiện.
"Ngươi còn nhớ rõ nơi mà Tiền Võ Chu giết người hay không?"
"Gâu."
"Rất tốt, chúng ta đi tới nơi đó một chuyến."
Một người một chó chạy nhanh trên đường phố, bọn họ đi xuyên qua đường lớn do đá cứng lát thành, đi thẳng về phía nơi sâu trong đêm tối.
Mấy chục phút sau.
Liễu Bình đứng trước một tòa nhà cao tầng đã bị đốt cháy đen.
"Là tòa nhà kia sao?" Liễu Bình hỏi.
"Gâu!" Hỏa Nha kêu lên.
Liễu Bình nhìn về phía biển báo của con đường này, trên đó có viết ba chữ:
"Đường Phù Đăng."
Kiến trúc hai bên đường vẫn khá tốt, mỗi một khu nhà đều có biển số nhà tương ứng, theo thứ tự là mười bảy, mười tám, mười chín, hai mươi... hai mươi hai.
Tòa nhà bị cháy kia là nhà số hai mươi mốt.
Liễu Bình ngẩn người một lát, rồi lật tay, lấy một bức thư từ trong ngực ra.
Phong thư này có đóng một con dấu sáp màu đen, bên trong trĩu nặng.
Đây là thư giới thiệu do thầy giáo Ted đưa tặng.
"Một bức thư giới thiệu, ngày mai trò hãy dành một chút thời gian, đi tới số hai mươi mốt đường Phù Đăng, đưa bức thư này cho chủ nhân nơi đó là được rồi."
Thầy giáo Ted đã đề nghị mình đi tới số hai mươi mốt đường Phù Đăng.
Thế nhưng, mình còn chưa kịp đi tới đây, khu nhà này đã bị đốt cháy sạch, người ở bên trong cũng đã bị quái vật kia giết hết rồi.
Theo như lời nói của thầy Ted, nơi này là nơi tụ tập của đám người nghiên cứu lịch sử tự nhiên.
Tại sao con quái vật kia lại muốn giết đám người nghiên cứu lịch sử tự nhiên?
Liễu Bình trở nên trầm tư.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất