Chương 304: "Đúng vậy, đây chính là đáp án."
Ầm ầm ầm ầm!
Cả tòa núi tuyết phát ra những tiếng nổ vang rền.
Đường hầm liên tục khép lại.
Lực lượng khổng lồ của núi tuyết nguy nga, bắt đầu phát huy ra uy lực của nó.
Quái vật kia đuổi sát phía sau, lại bị đường hầm liên tục khép lại ép xuống, mặc dù luôn có thể tránh thoát, thế nhưng tốc độ vẫn phải chịu ảnh hưởng.
Tốc độ của nó cũng không nhanh bằng tốc độ sụp đổ của toàn bộ con đường hầm này, cuối cùng cũng đã bị vùi lấp ở bên trong đó.
Khoảng cách giữa mèo trắng và nơi đổ sụp đã rất xa, thấy vậy lập tức liều mạng chạy trốn, từ đầu tới cuối cũng không để đường hầm sụp đổ bắt kịp chính mình.
"Ta cảm nhận được luồng khí rét lạnh, phía trước là lối ra, Liễu Bình!" Mèo trắng lớn tiếng nói.
"Lao ra!" Liễu Bình nói.
"Meo!" Mèo trắng kêu một tiếng, tốc độ di chuyển bỗng cất cao thêm một đoạn, cuối cùng cũng lao ra khỏi con đường hầm này.
Ầm!
Nó vừa lao ra vài giây, toàn bộ đường hầm đã đổ sụp một cách hoàn toàn.
Mèo trắng không kịp nghỉ ngơi, dán lỗ tai trên vách núi lắng nghe, nhỏ giọng nói: "Ngọn núi không ngăn được nó, chỉ làm cho tốc độ của nó giảm bớt mà thôi."
"Thừa dịp này, chúng ta phải trốn xa chút." Liễu Bình nói.
"Được!"
Mèo trắng vọt vào trong gió tuyết, chẳng biết đi đâu.
…
Gió tuyết gào rít.
Ngoài màu trắng ra, trong đất trời không còn bất cứ sắc màu nào khác nữa cả.
Phía cuối cánh đồng tuyết phủ dày.
Liễu Bình và Triệu Thiền Y ngồi trước một vách núi, cùng nhìn về phía dưới.
Phía dưới chính là tầng băng u tối trong suốt.
Với thị lực của hai người, đương nhiên có thể nhìn xuyên qua tầng băng, nhìn thấy được vô số kiến trúc phía dưới.
Những kiến trúc này đều bị đông cứng trong tầng băng.
Thậm chí Liễu Bình thấy được một chiếc máy móc kim loại mới tinh, làm ra động tác như chim bay lượn ở phía trên khu kiến trúc này...
Chỉ là nó đã bị đông cứng lại.
"Máy bay... chiến đấu sao..." Hắn nhỏ giọng nói.
"Là chim sắt của văn minh khoa học kỹ thuật kìa!" Triệu Thiền Y nói với vẻ phấn khởi.
"Trong những quyển sách lịch sử mà ta đã đọc, vương quốc Ceylon xuất hiện vào khoảng một trăm năm trước, cũng chỉ tồn tại trong một trăm năm ngắn ngủi, vừa mới bị tiêu diệt cách đây không lâu... trên sách chưa từng ghi chép bọn họ đã phát triển ra máy móc bay trên trời... chắc hẳn bọn họ đã mang tới thứ gì đó từ Luyện Ngục, nếu không văn minh tuyệt đối không thể đạt tới trình độ như thế này được."
Liễu Bình nói xong, nhẹ nhàng nâng một nắm tuyết, vẩy tới mặt băng thâm sâu phía dưới.
Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:
[Ngươi tận mắt thấy được một thế giới đóng băng không cách nào hiểu được.]
[Điểm diễn của ngươi đã tăng lên.]
[Điểm diễn hiện tại: 5/10.]
Danh Sách đã thừa nhận, cảnh tượng mà mình nhìn thấy này là một bí mật.
Thế nhưng người của các giai tầng trong toàn bộ Đế quốc đều không biết điều này, trên các loại sách vở cũng không ghi chép.
Chờ đã...
Vương quốc Ceylon bị hủy diệt vào thời điểm nào?
Hai năm trước.
Hay là một năm trước?
Quái lạ, tại sao lại không có ghi chép tỉ mỉ nào về sự kiện lịch sử gần tới như vậy chứ?
Có lẽ...
Đội thám hiểm thứ năm là đội ngũ nghiên cứu chính thức đầu tiên?
Điều này hợp lý sao?
Thực ra trải qua những năm phát triển này, biên giới của toàn bộ Đế quốc đã dần dần bành trướng ra bên ngoài.
Hiện tại, biên giới của Đế quốc không thể mở rộng được nữa, là bởi vì phía bên ngoài của biên giới, đều là những thứ không biết, hoàn cảnh rất khắc nghiệt cùng với những di tích nguy hiểm.
Vương quốc Ceylon chỉ là một góc tại biên giới mà thôi.
So với những tồn tại ngủ say vắt ngang biên giới mà nói, nơi này không có tư cách ưu tiên thăm dò cùng đối xử đặc biệt.
E rằng không ai có thể nghĩ tới, văn minh này lại ẩn chứa bí mật kinh người như thế.
Cho nên đội nghiên cứu thứ năm mới bị diệt khẩu?
Liễu Bình lấy ra huy hiệu nhà tự nhiên học, lại phát hiện huy hiệu không có kết nối.
Ở bên ngoài Đế quốc, nó không thể kết nối với Danh sách Chiến Tranh.
Triệu Thiền Y bỗng cau mày, nói:
"Cái tên kinh khủng kia vẫn còn đang đuổi theo chúng ta."
"Thật đúng là cố chấp mà, rõ ràng chúng ta đều dùng các loại độn thuật, mấy lần kéo dài khoảng cách, vì sao nó vẫn tận lực đuổi theo chúng ta không tha chứ?" Liễu Bình lẩm bẩm nói.
Ánh mắt hắn nhìn về phía hư không.
Từng hàng chữ nhỏ đã sớm hiện lên ở đó:
[Sóng sinh mệnh của ngươi đã bị khóa chặt.]
[Loại khóa chặt này không thể loại bỏ, chỉ cần ngươi còn sống, đối phương vẫn có thể cảm ứng được khí tức sinh mệnh tản ra từ trên người ngươi, tới tìm kiếm vị trí hiện tại của ngươi.]
Khá là khó giải quyết.
Liễu Bình nheo mắt lại, tập trung tự hỏi phương pháp hóa giải.
"Nó kiên nhẫn đuổi giết ngươi như vậy, chẳng lẽ bởi vì ngươi là một chức nghiệp trị liệu?" Triệu Thiền Y nghiêng đầu, hỏi.
"Không, nếu như mỗi một người chức nghiệp loại trị liệu đều phải tiếp nhận loại đuổi giết này, việc này đã sớm gây nên chấn động toàn bộ Đế quốc rồi." Liễu Bình nói.
"Làm sao bây giờ? Hay là liều mạng với nó?" Triệu Thiền Y nói.
"Không cần... chỉ cần nó không tìm được hành tung của ta, thì nó sẽ từ bỏ lần đuổi giết này ngay lập tức." Liễu Bình nói.
"Vì cái gì?" Triệu Thiền Y khó hiểu hỏi.
"Lãng phí thời gian... dù sao ta mới chỉ là Kỵ sĩ cấp ba mà thôi, mà nó lại là Thần linh, chắc hẳn nó cũng cần phải xử lý rất nhiều chuyện quan trọng, ví dụ như tông giáo mà nó đang điều khiển muốn chiếm cứ một vùng lãnh địa trong Đế quốc kia, nếu như ta là nó, ta cũng không có nhiều thời gian chuyên môn đi tìm kiếm một con kiến." Liễu Bình nói.
Hắn im lặng trong nháy mắt, lại nói tiếp: "Trừ khi ta có giá trị đáng giá nó làm như vậy, như vậy thì cũng chỉ còn lại một chuyện..."
"Ta tiếp nhận nhiệm vụ của đội nghiên cứu thứ năm, tiếp tục điều tra di tích vương quốc Ceylon."
"Đúng vậy, đây chính là đáp án."
Triệu Thiền Y lấy một viên đan dược ra ăn hết, nói lời cũng không rõ: "Vậy thì tiếp tục chơi trò trốn tìm với nó sao?"
"Nơi này đã là phần cuối của di tích, nếu đi tiếp sẽ rời khỏi khu vực di tích của vương quốc Ceylon, tiến vào khu vực hoàn toàn mới không có ghi chép... làm vậy sẽ càng nguy hiểm hơn, tốt nhất là chúng ta hãy nghĩ cách thoát khỏi con quái vật kia." Liễu Bình nói.