Chương 60: Bắt đầu lại từ đầu (1)
Liễu Bình vừa suy nghĩ vừa nói: "Dưới sự tấn công của nhiều quái vật như vậy, cơ bản là Ám Vụ trấn không có sức chống cự, nói cách khác, thị trấn này hoàn toàn không có ý nghĩa tồn tại."
Người bán rượu nói: "Không, nơi này là lối vào màn thứ nhất của thời không bí ẩn, vĩnh viễn phải có một cứ điểm ở nơi này ngăn cản Vĩnh Dạ, cũng xâm nhập vào thời không bí ẩn để thăm dò, điều này liên quan tới lợi ích của tất cả người sống."
"Lợi ích gì?"
"Nếu như Ám Vụ trấn biến mất, tốc độ của Vĩnh Dạ sẽ tăng tốc, ngươi sẽ thấy bóng đêm dùng tốc độ càng mãnh liệt để cắn nuốt mọi thứ, nơi mà người sống có thể sinh tồn càng ngày càng ít."
Người bán rượu đi tới một mặt tường, rút một cục gạch ra.
Răng rắc!
Vách tường mở ra.
Bên trong đó lại là một bức tường khác, trên tường viết một hàng chữ:
"Mộ địa của Người gác đêm."
Dưới hàng chữ này, có từng tấm thẻ bài màu xám được dán chặt.
Liễu Bình chăm chú nhìn tới, thấy được tấm thẻ bài đầu tiên có viết một hàng chữ:
"Thủ lĩnh Người gác đêm, Karadu, đại pháp sư."
Người bán rượu rút tấm thẻ kia lay động trước mắt Liễu Bình, nói: "Đây là thẻ phụ của Thủ lĩnh các ngươi, chỉ cần ta sử dụng nó, Thủ lĩnh của các ngươi sẽ sống lại."
Ánh mắt Liễu Bình chuyển động, tìm được một tấm thẻ trong rất nhiều tấm thẻ trên đó.
"Người gác đêm, Lão K, Khu Ma nhân."
Rõ ràng Lão K đã bị mình dùng súng bắn nát đầu, thế mà lại có thể sống lại tại đây sao?
Như vậy, ngoài Người gác đêm ra...
"Có phải tất cả mọi người đều có thể sống lại hay không?" Liễu Bình hỏi.
"Ngươi đừng nói đùa, mười mấy tấm thẻ mộ địa này đã tiêu hao số lượng lớn tài nguyên của công ty, mới có thể tạo ra chúng, thêm một tấm thẻ cũng không được." Người bán rượu nói.
"Vậy tại sao chỉ sống lại Người gác đêm?"
"Ám Vụ trấn là tiền tuyến, mà Người gác đêm chính là chiến sĩ tuyến đầu chống lại Vĩnh Dạ, đào tạo mỗi một người đều rất gian nan, phải cam đoan đội ngũ Người gác đêm không tới mức bị tiêu diệt sạch sẽ, tiếp tục giữ vững nơi đây."
Người bán rượu nói, cầm tấm thẻ trong tay ném ra ngoài.
Ầm!
Thẻ bài lóe lên, hóa thành một người lăn xuống mặt đất.
Thủ lĩnh Người gác đêm...
Karadu!
Ông ta vuốt lại đầu tóc đang rối bời, đội chiếc mũ xám khi trước lên đầu, dùng một giọng điệu rất mệt mỏi, nói: "Có lẽ Lão K không thể trở về được."
"Tại sao?" Người bán rượu lập tức rút tấm thẻ của Lão K ra.
"Cậu ta bị lây nhiễm, nếu như không thể thoát khỏi trạng thái đó, cậu ta sẽ biến thành quái vật, linh hồn không thể trở lại trong thẻ bài được." Karadu nói.
Người bán rượu ném tấm thẻ bài kia ra.
Ầm!
Lão K lập tức nhảy dựng lên khỏi mặt đất, ôm chặt Liễu Bình khóc lớn: "Nhờ có cậu giết ta đó, cũng may là có cậu!"
"Cậu giết cậu ta?" Karadu nói với vẻ kinh ngạc.
"Tên này cầu xin ta." Liễu Bình nhún vai, nói.
"Giết thế nào?"
"Một súng nổ đầu."
"Cũng may là vậy, nếu không thì cậu ta chắc hẳn không thể sống lại được." Karadu lẩm bẩm.
Người bán rượu nhìn mấy người này rồi nói: "Các anh đã có một pháp sư, một Khu Ma nhân, một Người chữa trị, ta lại tìm ra một người phụ trách phòng ngự nữa cho các anh vậy."
Hắn ta rút một tấm thẻ bài khác từ trên tường xuống.
Trên tấm thẻ bài viết một hàng chữ: "Người gác đêm, Alger, Thuẫn kỵ sĩ."
Ầm!
Một người đàn ông vạm vỡ mặc chiến giáp rách nát bò dậy từ mặt đất.
"Mẹ nó, lá chắn của ta bị vỡ nát." Anh ta thở dài, nói.
Cảm xúc của mấy người trở nên kém đi.
Liễu Bình lại nhếch môi mỉm cười, cảm thấy rất thú vị.
Tạp bài sư!
Hắn chưa từng gặp loại nghề nghiệp này, vậy mà có thể dùng phương pháp kỳ diệu như vậy để phục sinh người khác.
Ngay cả quẻ thuật mình cũng có thể học được, nếu có được tri thức của Tạp bài sư, sau đó học được kỹ xảo cùng năng lực của Tạp bài sư...
Bỗng nhiên, có một hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:
[Ngươi muốn trở thành Tạp bài sư sao?]
Hả? Danh Sách lại chủ động nói chuyện, lạ lùng quá ha.
"Đúng vậy, ta muốn có được lực lượng của Tạp bài sư, nó khá thú vị." Liễu Bình âm thầm trả lời.
Một hàng chữ nhỏ lại xuất hiện:
[Tu vi hiện tại của ngươi quá thấp, không thể thừa nhận lực lượng của linh lực, trừ khi có một ngày, ngươi nhận được cơ hội trở thành Tạp bài sư.]
"Cơ hội là gì?" Liễu Bình hỏi.
Lại một hàng chữ nhỏ xuất hiện: [Ta vẫn chưa phát hiện ra, chờ ta phát hiện ra thì sẽ nói cho ngươi ngay lập tức.]
"Ngươi nói vậy tương đương với không nói mà." Liễu Bình nói với vẻ khó chịu.
Một hàng chữ nhỏ lại hiện lên: [Tăng cao tu vi trước, sớm làm chuẩn bị.]
Liễu Bình liếc mắt qua, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ.
Người bán rượu cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn, vỗ bàn nói: "Lực lượng của ta đã tiêu hao hết, các ngươi dìu ta đi ngủ một lát, nếu không buổi tối hôm nay ta sẽ chỉ là một vật trang trí mà thôi, không thể tham dự vào chiến đấu của các ngươi."
"Vất vả."
Lão K và Alger đều đi tới, mỗi người đỡ một bên, dìu Người bán rượu đi vào căn phòng phía sau.
Người bán rượu nói cũng không quay đầu lại: "Người máy S0005, dọn dẹp sạch sẽ."
Người máy rút phích điện ra, thu hồi lại, hoạt động tứ chi rồi nói:
"Các ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi, trước giờ trưa là ta có thể xây dựng thị trấn này một lần nữa."
Nó đi tới đống đổ nát bên ngoài quán rượu, trên người nó phun ra vô số hộp màu đen cỡ nhỏ, chúng rơi trên mặt đất dần dần nở to ra, tổ hợp lại thành các loại xe cơ giới khác nhau.
Liễu Bình đang quan sát say sưa ngon lành thì Thủ lĩnh lại đi tới vỗ vai hắn, nói:
"Cậu đi theo ta."
"À, được."
Liễu Bình đi theo ông ta đi tới rìa ngoài Ám Vụ trấn, đứng trước một nhà dân đã đổ sụp.
"Nơi này là trụ sở của ta." Thủ lĩnh Karadu nói.
Ông ta đi vào trong đống đổ nát, tìm kiếm một lát rồi lấy từng vật phẩm bị tro bụi bám đầy đi ra.
Những thứ kỳ lạ đó khi bị tìm ra, chiếc nhẫn trên tay Karadu đều sẽ sáng lên một chút.
Ngay sau đó, những thứ kia lập tức biến mất.
Liễu Bình nói: "Thủ lĩnh, ông muốn ta cùng tìm đồ giúp ông hay sao?"
"Không phải... ta sắp tìm được thứ đó rồi, cậu đợi ta một lát." Karadu nói.