Chương 79: Nói chuyện cùng chiến đấu
Liễu Bình ôm quyền nói: "Tại hạ Liễu Bình, đệ tử của Thái Vi cung, còn không biết tôn tính đại danh của tỷ tỷ là?"
Cô gái nói: "Liên Vũ."
Liễu Bình vỗ ngực nói: "Liên Vũ tỷ tỷ, ta nói thật cho ngươi biết đi, trên lĩnh vực trận pháp này, không có mấy người có thể mạnh hơn ta được."
Liên Vũ bật cười, lắc đầu nói: "Mạnh miệng."
Liễu Bình lắc đầu, nói: "Nếu như ép ta nói sự thật ra, như vậy chính là không ai có thể mạnh hơn ta được."
"Ồ? Hay là ngươi biểu diễn thử một lần xem?" Nét mặt Liên Vũ thể hiện vẻ hào hứng.
"Đương nhiên có thể... ta có thể để cho ngươi xuyên qua pháp trận, xuất hiện bên ngoài đại trận." Liễu Bình nói.
Ánh mắt Liên Vũ trở nên lạnh lẽo, nói với vẻ thản nhiên: "Chuyện này là không thể nào, ngươi chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, không thể điều khiển đại trận này được, trừ khi có người đưa trận bàn trung tâm điều khiển pháp trận cho ngươi mới được."
Liễu Bình nhấn nhanh về phía trận bàn, chờ trận bàn tản ra từng luồng hào quang mới nói với cô nàng kia:
"Ngươi cần cầm trận bàn mới có thể ra ngoài... nếu như ta lừa ngươi, thiên đạo sẽ hạ thiên phạt xuống."
"Ngươi phát lời thề? Thật sự không phải khoác lác à?" Liên Vũ nói với vẻ khó tin.
Đứa nhóc này...
Đúng vậy, đứa nhóc này không biết ta là ai, hắn còn cho rằng ta là nữ đệ tử của Thiên m các chứ?
Cho nên hắn đang biểu hiện ra tài năng của bản thân mình...
Chờ đã...
Chẳng lẽ hắn lại có thể làm được chuyện này?
Liên Vũ còn đang suy nghĩ thì đã thấy Liễu Bình đưa trận bàn tới.
"Nào, đàn của ngươi quá nặng, hay là để ta cầm giúp ngươi, ngươi chỉ cần cầm trận bàn là có thể đi ra ngoài rồi." Liễu Bình nói.
Liên Vũ nhận lấy trận bàn, ánh mắt nhìn về phía trận bàn này.
Trận bàn nhỏ bé như vậy, làm sao có thể dẫn dắt đại trận chứ?
"Thử chút đi, thật sự có thể ra ngoài." Liễu Bình ôm đàn, nói với vẻ tự tin.
Liên Vũ nhìn trận bàn trong tay, rồi lại nhìn về phía Liễu Bình, do dự vài giây rồi nàng ta cười nói: "Thử thì thử đi."
Thử một lần cũng không sao cả, nếu xuyên qua thì còn chưa tính, nếu như không xuyên qua, mình cũng không mất đi cái gì cả.
Hơn nữa...
Chuyện này quá quan trọng.
Một người tu sĩ Trúc Cơ, lại có thể đi xuyên qua đại trận chiến tranh cấp bậc cao.
Điều này thật sự lật đổ nhận biết của nó đối với văn minh Tu Hành.
Nếu như đối phương có thể làm được điều này, như vậy thì rất nhiều chuyện cần bàn bạc kỹ hơn.
Liên Vũ cầm trận bàn đi ra bên ngoài, thế nhưng lại dừng bước trước màn chắn hơi mờ của pháp trận.
Chờ đã...
Văn minh Tu Hành khác với những văn minh khác, trong lục nghệ của bọn họ, ẩn chứa cạm bẫy ở khắp mọi nơi.
Nếu như người này đã có thể chế tạo trận bàn tại Trúc Cơ kỳ, như vậy thì có thể khẳng định, người này chắc chắn có vấn đề...
Kết luận đã xác định.
Vậy thì nên thẳng thắn chút.
Nàng ta cầm trận bàn, mỉm cười nói: "Bỗng nhiên ta không muốn ra ngoài nữa."
"Tại sao?" Liễu Bình hỏi.
"Ngươi muốn ta ra ngoài như vậy, ta sợ bên ngoài có quái vật đang chờ ta." Liên Vũ nói.
"Vậy à? Vậy thì trả trạn bàn lại cho ta, ta biểu diễn một lần cho ngươi xem." Liễu Bình nói.
Liên Vũ ôm trận bàn vào trong ngực, không định trả lại, còn nói:
"Vị đạo hữu này... ta có một chuyện muốn hỏi ngươi."
"Chuyện gì?" Liễu Bình hỏi.
"Trên tay trận pháp sư không có trận bàn, nên chiến đấu như thế nào?" Liên Vũ nghiêng đầu nhìn hắn.
"Trên tay ngươi cũng không có đàn mà." Liễu Bình trả lời rất tự nhiên.
"Ta không có đàn cũng có thể giết người, còn ngươi thì sao?" Liên Vũ bật cười, thật sự là quyến rũ động lòng người.
"Đầu tiên ta sẽ không giết người trong đại doanh, bởi vì làm vậy sẽ rất phiền phức, mà lại... ngươi không để ý tới một chuyện." Liễu Bình nói.
"Cái gì?" Liên Vũ hỏi.
"Trên tay ngươi không có đàn, thế nhưng trên tay ta lại có đàn..."
Hai tay Liễu Bình như tàn ảnh gảy đàn trên tay, ngay sau đó, âm phù như châu liên thùy địa, cao sơn lưu thủy, ngay sau đó âm thanh lại chuyển thành bách điểu tề minh, phượng hoàng cùng múa.
Rồi hắn ta cũng hát lời hòa cùng tiếng đàn:
"Ngân chúc thu quang lãnh họa bình, "
"Bích thiên như thủy dạ vân khinh, "
"Nhạn thanh viễn quá tiêu tương khứ, "
"Thập nhị lâu trung nguyệt tự minh."
Ting! Ting! Ting!
Ba lần chấn âm, thu đàn, bài hát kết thúc.
Liễu Bình quát khẽ: "Ra ngoài."
Vẻ mặt Liên Vũ hiện lên vẻ khó tin, ánh mắt lại dần dần trở nên dại ra, giống như bị mất thần trí vậy, cúi đầu trả lời:
"Vâng."
Nàng ta bước ra ngoài một bước.
Trận bàn trong tay nàng ta sáng rực lên, phá vỡ một vết rách trên pháp trận.
Liên Vũ lập tức xuyên qua vòng sáng do pháp trận tạo thành.
Nàng ta đi ra ngoài!
Lúc này, Liễu Bình mới lau mồ hôi trán đi, thở dài nói: "Tay cứng quá, có một âm gảy quá nhẹ."
m luật công thuật, âm điệu bí thuật - Hồn Vô Tâm.
Thuật này vốn là bí thuật phụ trợ trong chiến đấu, thế nhưng vì không tạo thành động tĩnh quá lớn, tránh làm người khác chú ý, hắn đã cố ý kiểm soát tiếng đàn trong một phạm vi cực nhỏ.
Cứ như vậy, bí thuật này có yêu cầu cực cao đối với cầm nghệ của người gảy đàn, chỉ hơi sai lầm sẽ thất bại hoàn toàn.
Cũng may là thuận lợi hoàn thành.
Hắn nghỉ ngơi vài giây.
Liễu Bình lại lấy ra một trận bàn khác, điều khiển nó, lập tức làm cho lá chắn trên đại trận phòng ngự xuất hiện một vết nứt mới.
Bóng người hắn lóe lên lập tức đi xuyên qua, lại xuất hiện trước mặt cô bé kia.
"Thật sự là niềm vui ngoài ý muốn, quái vật kia rất ngon đó."
Cô bé dùng một chiếc khăn tay trắng noãn mà lau miệng.
Trên mặt cô bé xuất hiện vẻ vui thích, mà đuôi gai phía sau lưng cô bé đã dính từng vết máu đỏ tươi, tản ra hư không xung quanh, như là gió thổi làn sương mù máu vậy.
"Ngươi ăn no là tốt rồi, ta sợ ngươi không tìm thấy thức ăn lại ăn ta ấy." Liễu Bình nói đùa.
Cô bé bật cười.
Cô bé mở to đôi mắt đỏ ngòm của mình, đánh giá Liễu Bình từ trên xuống dưới: "Tiếng đàn của ngươi rất êm tai, hơn nữa ta cũng không thể ăn không của ngươi được, linh hồn này trả lại cho ngươi."
Cô bé tiện tay ném đi, ngay lập tức có một bóng người của một cô gái xuất hiện trong hư không.
"Đây là?" Liễu Bình hỏi.
"Linh hồn chân chính của thân thể vừa rồi, ta đã ăn quái vật điều khiển nàng ta, trả cho ngươi linh hồn chân chính của nàng." Cô bé nói.