Chương 86: Đao và thuật
Rắn lửa chuyên môn tìm kiếm những vũ khí có cấp bậc từ Bảo khí trở lên để nuốt, sau đó bay tới trước mặt Liễu Bình, phun ra từng đống chất lỏng kim loại tỏa sáng vào trong lò luyện.
Vài giây sau, toàn bộ cửa hàng binh khí đã không còn binh khí nào nữa cả.
Rắn lửa còn không cam lòng, bay ra cửa hàng vũ khí, lượn quanh quân doanh một vòng, hút hết tất cả vũ khí của những người tu hành lên không trung rồi nuốt chúng nó.
Khoảng tám phút sau...
Rắn lửa bay trở về, rơi vào trong lò luyện.
Thủ quyết Liễu Bình cũng biến đổi, quát khẽ: "Thăng làm thái thượng, hạ Cửu U, đây là thuật pháp biến hóa khó lường, ngưng lại cho ta!"
Xoẹt xoẹt...
Từ trong lò luyện dâng lên từng đám sương mù.
Một mũi nhọn màu đỏ máu từ trong lò luyện bay lên, nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung.
Lông mày Liễu Bình nhíu lại, lẩm bẩm: "Có chiếc Hàng ma xử kia, Thái Thượng thuật càng tăng lên, Cửu U lại không đủ, vũ khí như vậy sẽ bể nát sớm thôi, nếu như có thêm vật liệu tà ma ngoại đạo thì tốt..."
Bỗng hắn nhớ tới thứ gì đó, lấy con mắt của quái vật kia ra.
"Đi!"
Con mắt rơi vào trong lò luyện, bị ngọn lửa thiêu đốt lập tức dâng lên luồng sáng màu đen chói mắt.
Tay mắt Liễu Bình lanh lẹ, sử dụng pháp quyết dẫn dắt luồng sáng đen đó dung nhập vào trong mũi nhọn màu đỏ máu kia.
Hắn lùi về sau mấy bước, dùng cả hai tay thi triển pháp quyết.
Ngay sau đó, trong hư không xuát hiện vô số tầng băng sương óng ánh sáng long lanh, đóng băng mũi nhọn vào trong đó.
Một giây...
Hai giây...
Ba giây.
Băng sương hòa tan thành dòng nước, tưới xuống lò luyện, dập tắt ngọn lửa nơi đó.
Mà mũi nhọn sắc bén kia dần dần tối lại, cuối cùng hóa thành một thanh trường đao âm u xám xịt.
"Quá ít vật liệu, thực lực của ta cũng không đủ, lần này chỉ có thể miễn cưỡng chế tạo ra một thanh đao loại cơ bản..."
Liễu Bình tự nhủ.
Hắn đi tới vài bước, duỗi ngón tay búng nhẹ lên sống lưng của thanh đao.
Xoạt xoạt!
Tầng xác xám xịt bên ngoài của trường đao vỡ vụn ra, lộ ra màu trắng như tuyết bên trong.
Hắn vươn tay, nắm chặt trường đao rồi vung nhẹ.
Thanh đao như ánh sáng ban ngày, phá vỡ lớp vỏ xám xịt bên ngoài, làm cho từng lớp tro bụi rơi lả tả xuống mặt đất.
Đây là một thanh trường đao rộng ba ngón tay, thân đao thẳng tắp, phần cuối lưỡi đao lại có một góc nhọn khá cao.
Liễu Bình cầm đao đứng thẳng.
Hắn như cùng thanh đao hòa làm một thể, cảm giác sắc bén từ thanh đao dần dần thể hiện ra.
Khi hắn vung nhẹ thanh đao, một luồng sáng trắng lạnh lẽo cùng một luồng sáng âm u đồng thời xuất hiện tại lưỡi đao, nhìn qua cảm thấy rất là yêu dị.
Từng hàng chữ nhỏ nổi lên trên hư không:
[Đây là thanh Thuật đao đầu tiên do ngươi rèn đúc từ khi thức tỉnh, nó là vũ khí đặc biệt do ngươi sáng tạo, xin hãy đặt tên cho nó.]
"Thân đao trắng như tuyết, vậy thì gọi là Tuyết Ảnh đi." Liễu Bình nói.
Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện, cũng giải thích cặn kẽ thanh đao này:
[Ngươi chế tạo trường đao: Tuyết Ảnh.]
[Bởi vì thân đao có khắc rất nhiều linh văn dẫn thuật riêng biệt, ngươi có thể sử dụng nó để phóng ra trận pháp và phù thuật, thậm chí các loại bí thuật khác.]
[Tụ các loại kỹ xảo, hợp thành đỉnh cao của thuật pháp, đao này không thể dùng cấp bậc của hệ thống tu hành truyền thống để phân chia.]
Liễu Bình cất đao đi, tính toán thời gian hiện tại.
Cũng sắp kết thúc hoàng hôn rồi.
Cũng không biết Karadu có dò xét được điều gì hay không, tóm lại, phải chạy trở về Ám Vụ trấn trước trời tối mới được.
Liễu Bình lấy tấm thẻ màu xanh lục kia ra.
Chính là thẻ trở về của Karadu đưa.
Hắn ném thẻ bài lên cao, thầm thì: "Trở về."
Thẻ bài lập tức hóa thành một luồng sáng xanh lục, bao phủ hắn vào bên trong, mang theo hắn nhập vào hư không biến mất không thấy gì nữa.
...
Đại doanh Tây Hoang.
Một tiếng đồng hồ sau...
Mọi thứ đều khôi phục bình thường.
Người tu hành lại bắt đầu bận rộn.
Lúc này, một cô gái chậm rãi đi ra lều vải của Thiên m các, đi thẳng tới khu vực biên giới của doanh địa.
Cô gái này nhìn cảnh vật xung quanh, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Thế nhưng không có bất cứ thu hoạch nào cả.
Nàng ta ngẫm nghĩ rồi lại nhắm mắt cảm nhận một lát.
Rồi nàng ta lẩm bẩm:
"Thú vị, lại bị đại trận chiến tranh của người tu hành công kích... Thủ đoạn như vậy cũng không phải là của bất cứ vị đại nhân nào cả..."
Nàng ta hừ nhẹ, chạy nhanh về phía phường thị.
Mười lăm phút sau...
Tại lều trại của Thiên m các.
Một làn gió thơm nương theo những tiếng leng keng êm tai xuất hiện, bóng người thướt tha kia đi tới.
"Liên Tuyết muội muội, ngươi đang nhìn gì vậy?" Một cô gái hỏi.
"Kỳ lạ quá đi, tại sao rất nhiều người đều đội đấu lạp vậy?" Cô gái kia hỏi lại.
Cô gái đầu tiên bật cười, nói: "Nghe nói là có người âm thầm phát cho, không lấy tiền."
Liên Tuyết im lặng.
Vừa rồi nàng ta vào trong phường thị tìm kiếm tình báo.
Thế nhưng trong phường thị lại có không ít người tu hành đều đội đấu lạp, đi lại trên đường với dáng vẻ vội vã.
Loại đấu lạp này là kiệt tác của Luyện khí sư, có thể tránh khỏi sự dò xét của ánh mắt cùng thần niệm, che đi khuôn mặt cùng tu vi, che giấu gợn sóng khí tức khi hành động sinh ra, ngay cả giọng nói cũng có thể thay đổi, làm cho rất nhiều người tu hành ưa thích.
Bởi vì độ khó luyện chế không đơn giản, giá cả của đấu lạp cũng không rẻ.
Thường ngày chỉ có những người tu hành mạnh mẽ mà giàu có mới có năng lực mua sắm.
Thế nhưng bây giờ...
Không ít người đều đội nó.
Chỉ cần không chủ động để lộ thân phận, không ai biết được phía dưới đấu lạp là người nào.
Liên Tuyết đi một vòng, ngay cả một người phù hợp cũng không tìm thấy.
Hoàn toàn không có manh mối.
Trừ đó ra, sau khi có chiếc đấu lạp này, rất nhiều chuyện giữa người tu hành đều bị thay đổi.
Những kịch bản mà chỉ cần gặp mặt nhau là sẽ phát sinh, đã bị phá hoại hoàn toàn.
Đây là một chuyện rất nghiêm trọng.
"Được rồi, cứ thả Thẩm Phán giả ra quét sạch mọi thứ đi."
Nàng ta đi lại một lát, đứng im tại chỗ, nói với vẻ mặt lạnh lẽo.