Chương 9: Lại tới (1)
..................................................................
Đó chính là người tu hành khi trước.
Hắn ta quan sát xung quanh, thấy mọi thứ vẫn bình yên vô sự thì nói với vẻ giật mình: "Liễu đạo hữu, ngươi đã chôn hết các đạo hữu tử trận rồi sao?"
Trên gương mặt của Liễu Bình xuất hiện vẻ chân thành, nói: "Có mấy đạo hữu đã từng là chiến hữu của ta, ta nghĩ đi nghĩ lại thì thấy tự mình giúp bọn họ nhập thổ mới là tốt nhất."
Người tu hành này nghĩ lại cảnh tượng khi trước đã thấy ở trong doanh phòng.
Ngoài Liễu Bình ra, những người khác đều đã chết hết rồi.
Người bị thương nặng được đưa trở về từ chiến trường, dù cho hi vọng có nhỏ nhoi đi chăng nữa, đều không thể được đưa tới nơi này.
Trừ khi tu sĩ phụ trách chữa trị đã nhầm lẫn.
Thế nhưng tình huống này quá ít.
Người tu hành này hơi thở dài với vẻ bùi ngùi, nói: "Liễu đạo hữu, ngươi có lòng."
Hắn ta đi về phía trước, hỗ trợ Liễu Bình mai táng những thi thể còn lại xuống lòng đất.
Chuyện của Vương Thành cũng tự nhiên bị lướt qua.
Đợi tới lúc vùi lấp xong tất cả thi thể, người tu hành này mới đưa một tấm lệnh bài và một chiếc hồ lô cho Liễu Bình.
"Thứ này là?" Liễu Bình hỏi.
"Trong hồ lô có chứa thuốc chữa thương, về phần lệnh bài... bởi vì tình huống của ngươi đã được xác minh chính xác, bởi vậy cấp trên đã ban thưởng tấm lệnh bài này cho ngươi, ngươi phải cầm lệnh bài này đi tới đại doanh Tây Hoang, có mấy vị đại nhân đóng giữ ở đó, bọn họ sẽ có sắp xếp mới cho ngươi." Người tu hành này giải thích.
"Phải đi tới đó." Hắn ta lại cường điệu, nhắc nhở.
"Thì ra là vậy, ta hiểu rồi, cám ơn." Liễu Bình nói.
Hắn mở hồ lô ra ngửi thử, rồi uống một hơi hết sạch thuốc ở trong đó, rồi mới cầm lệnh bài lên quan sát tỉ mỉ.
Trên lệnh bài khắc một trận bàn liên kết không gian cỡ nhỏ, có sáu viên linh thạch được khảm tại nơi đó để cung cấp năng lượng cho trận bàn.
Trên lệnh bài này có hai tọa độ, tọa độ đầu tiên là nơi mộ táng này, tọa độ khác chính là đại doanh Tây Hoang.
Nếu như Liễu Bình cầm lệnh bài, đứng trong trận pháp truyền tống tại nơi mộ táng, trận pháp truyền tống sẽ tự động liên kết với lệnh bài, kích hoạt một tọa độ khác được thiết lập trên lệnh bài, rồi dịch chuyển hắn tới đại doanh Tây Hoang.
Ngược lại cũng vậy.
Chỉ là, chiếc lệnh bài này chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất.
Liễu Bình quan sát lệnh bài, không nhịn được mà quay đầu quan sát trận pháp truyền tống.
Tại sao trận pháp truyền tống này lại tàn tạ như thế chứ?
Nó còn có thể sử dụng sao?
Người tu hành kia chắp tay với Liễu Bình rồi nói: "Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, như vậy, ta cũng nên đi rồi."
"Ngươi đi nơi nào?" Liễu Bình hỏi.
"Hình như trên tiền tuyến có tình hình đột xuất xuất hiện, tất cả nhân viên hàng thứ hai đều bị điều động... ta và sư thúc ta cũng thuộc trong số đó." Người tu hành kia trả lời.
Liễu Bình hơi giật mình.
Chờ đã!
Trận quyết chiến giữa nhân tộc và yêu ma, bên nào giành chiến thắng?
Hơn nữa bầu trời từ đầu tới cuối vẫn đen nhánh.
Thiên cơ thì bị che đậy.
Quẻ thuật không thể tính toán.
Người tu hành trước mắt cũng chỉ là Luyện Khí, thực lực quá thấp, cho nên ở đây phụ trách công việc mộ táng, chắc hẳn cũng sẽ không biết quá nhiều tin tức.
Suy nghĩ liên tục xuất hiện, Liễu Bình nói: "Đạo hữu, xin hãy chờ một lát, xin hỏi thời điểm này thuộc canh giờ nào?"
Người tu hành kia thở dài, nói: "Giờ mão vừa qua, hiện tại chính là giờ thìn (từ 7-9h sáng)."
Liễu Bình lại nhìn về phía bầu trời.
Giờ thìn...
Sắc trời thực sự không giống như đang giờ thìn.
Người tu hành kia đi vào trong trận pháp truyền tống, quay đầu nhìn hắn một cách sâu xa rồi nói:
"Cho ngươi một lời khuyên, tốt nhất ngươi hãy đi ngay lập tức, chậm sẽ sinh biến."
Liễu Bình hơi giật mình.
Lời này có ý gì?
Ánh sáng bùng lên, người tu hành kia đã dịch chuyển khỏi nơi này.
Trong nghĩa trang, lại không còn tiếng động nào nữa, im lặng như tại dưới đáy biển sâu, cảnh tượng trở nên yên tĩnh vĩnh hằng.
"Ta biết rồi, sau này còn gặp lại."
Liễu Bình chắp tay về phía trận pháp truyền tống đã không còn ai, sau đó nhìn về phía lệnh bài trong tay, đứng yên tại chỗ suy nghĩ vài giây.