Nghịch Đồ Khi Sư (Dịch)

Chương 20: Sơ Khai chi địa

Hiện tại rảnh rỗi, trước tìm sư tôn đột phá tư chất, đem lợi ích hôm nay đạt được tối ưu hóa.

Sở Hưu mắt nhìn phía trước, thần sắc đạm mạc, âm thầm nghĩ ngợi. Đâu còn có nửa điểm bộ dáng đùa nghịch lúc trước.

Lúc trước hắn cố ý đùa nghịch tiện, chẳng lẽ chính là vì kiếm lời từ hệ thống 200 điểm đột phá?

Hoàn toàn không phải a !!

Lấy hắn Sở Lão Ma tính cách, cười híp mắt vẫn có thể giết người, muốn hắn đùa nghịch tiện? Có khả năng sao?

Vậy tại sao hắn muốn làm như thế?

Bởi vì ban nãy hắn lợi dụng thanh đồng mặt nạ cáo trên người sư tôn để nghe trộm một đoạn đối thoại.

Vì không để cho những đại nhân vật này đem hắn cùng Sở Lão Ma liên hệ đến cùng một chỗ, biểu diễn như thế về sau còn phải tiếp tục kéo dài.

Tề Mộng Điệp: “Thánh Chủ miện hạ, ngài nói Sở Hưu tiến vào Sơ Khai chi địa chỗ sâu nhất, tìm được trong ban đầu kiếm ý trong truyền thuyết?”

“Làm sao có thể, đồ nhi này của ta tư chất ngu dốt, đừng nói tìm được ban đầu kiếm ý, hắn có thể đi vào Sơ Khai chi địa tìm ý đều đã muôn vàn khó khăn.”

Thái Tố Tử thản nhiên nói: “Bản tôn tận mắt nhìn thấy.”

“Mộng Điệp, đồ nhi này của ngươi gần đây tâm tính phải chăng xuất hiện biến hóa?”

Tề Mộng Điệp: “Thánh Chủ miện hạ, ngài hoài nghi hắn bị đoạt xá?”

Thái Tố Tử trầm mặc thật lâu nói: “Mới đầu, bản tôn cũng có ý nghĩ này, bất quá rất nhanh liền phủ định, có thể đoạt xá người khác chí ít phải có Tiểu Thánh tu vi, mà muốn tu luyện tới Tiểu Thánh cảnh giới, tất nhiên phải tìm được “Ý” của mình.”

“Sơ Khai chi địa, một người cả đời chỉ có thể tiến vào một lần, cho dù đoạt xá cũng vô pháp làm trái quy tắc chí cao.”

“Cho nên, bản tôn cũng không cho rằng Sở Hưu bị người đoạt xá.”

Tề Mộng Điệp: “Đồ nhi này của ta nếu không có bị đoạt xá, hắn làm như thế nào mà có thể đến Sơ Khai chi địa chỗ sâu nhất?”

Thái Tố Tử: “Có lẽ hắn đạt được nghịch thiên cơ duyên.”

“Luân Hải bốn tầng một quyền oanh sát Thần Kiều cảnh sơ kỳ, huyết khí như khói, nhục thân như vậy tuyệt không phải phàm vật.”

“Bản tôn hoài nghi hắn còn thức tỉnh một loại thể chất nào đó cùng loại với Thương Nguyên Bá Thể.”

“Mộng Điệp, hảo hảo bồi dưỡng tên đệ tử này, truyền thuyết kiếm ý cộng thêm một loại chưa biết Thần Thể, tương lai Thái Tố thánh địa chúng ta nói không chừng thêm ra một vị vô địch chuẩn đế kiếm thần.”

“Ta hiểu rồi....”

Tề Mộng Điệp mang theo thanh đồng mặt cáo, thân thể mềm mại vặn vẹo mất tự nhiên. Trong đầu nghĩ thầm, hảo hảo bồi dưỡng? Còn muốn ta bồi dưỡng như thế nào? Ta hiện tại cũng đã thành cái bao tăng tư chất của nghịch đồ kia.

Nghe trộm đến nơi này, Sở Hưu kém chút cười ra tiếng. Hắn hoàn toàn có thể nghĩ đến tâm tình của Tề Mộng Điệp ngay lúc đó, đây là bực nào ngọa tào a!!

Khống chế phi chu, bay về phía Vân Hà Phong, chuẩn bị tìm sư tôn xâm nhập giao lưu một phen võ công.

Trùng hợp gặp tam sư muội Nhậm Hồng Anh.

“Đại sư huynh ngươi trở về.”

Nhậm Hồng Anh ánh mắt phức tạp, nàng đã từ trong miệng những đệ tử Vân Hà Phong khác trong miệng biết được hành động của Sở Hưu ở trên Thiên Hình phong.

Ánh mắt nàng nhìn Sở Hưu vừa chấn kinh, vừa nghi ngờ. Nghĩ thầm, đại sư huynh từ lúc nào trở nên mạnh như vậy.

Sở Hưu gật đầu, dáng tươi cười nhu hòa: “Tam sư muội, ngươi đây là tới tìm sư tôn sao?”

“Đúng, bất quá sư tôn cũng không gặp ta.” Nhậm Hồng Anh có chút bất đắc dĩ.

Sở Hưu ồ một tiếng rồi nhảy xuống phi chu, bấm pháp quyết đem nó thu nhỏ lại chừng ngón cái sau đó thu vào trữ vật đại, chậm rãi hướng đại điện cửa chính đi đến.

“Đại sư huynh... Sư tôn hiện tại không muốn gặp bất kỳ ai.”

Nhậm Hồng Anh nhíu mày.

“Sư tôn, đồ nhi cầu kiến.”

“Ân ~ vào đi!”

Tiếng nói thanh lãnh, hơi có vẻ uy nghiêm truyền ra.

Nhậm Hồng Anh con ngươi trợn to, khó có thể tin. Mắt đẹp nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Hưu đang đi vào đại điện, biểu lộ giống như gặp quỷ,

“Bắt đầu từ khi nào, đại sư huynh được sư tôn sủng ái như vậy?”

Tề Mộng Điệp ngồi ngay ngắn ở trên bạch ngọc bảo tọa hoa sen, dáng người ưu nhã, bộ dáng tiên tử.

Thấy Sở Hưu tiến vào trong điện, nàng vô ý thức nâng lên tay ngọc nắm thật chặt vạt áo màu trắng, liễu mi hơi nhíu: “Nghịch đồ, vì sao giấu diếm vi sư?”

“Không biết đồ nhi che giấu sư tôn chuyện gì?”

Sở Hưu từng bước một bước lên bậc thềm, ra vẻ nghi hoặc.

“Ngươi tại Sơ Khai chi địa tìm được kiếm ý.” Tề Mộng Điệp thân thể mềm mại vô ý thức xê dịch về sau.

“A! Làm sao sư tôn biết được?”

Sở Hưu một mặt kinh ngạc.

Mặc kệ sư tôn có nguyện ý hay không. Hắn ngồi bên cạnh sư tôn, ôm lấy mềm mại eo thon, một cỗ mùi thơm xông vào mũi làm cho người mê say.

Tề Mộng Điệp vùng vẫy mấy lần, liễu mi nhíu chặt: “Thánh Chủ chính là Thánh Vương cảnh bá chủ, có khả năng khống chế quy tắc không gian, dao động lúc ngươi tìm “Ý” tự nhiên không cách nào giấu diếm được cảm giác của nàng.”

“Thì ra là thế.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất