Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 179: 179: Chín Khu Vực Lớn



Chức thành chủ ở trung tâm cao nhất của Chỉ Tuý Kim Mê.

Chỗ ngồi có thể tự do xoay tròn giống như thang máy, đi lên trên.

Từ đó bản thân có được vị trí tốt nhất.
Chỗ giống với khu vực chín màu bên ngoài là trong Chỉ Tuý Kim Mê cũng có khu vực chín màu.

Khác biệt duy nhất, khu vực chín màu ở bên ngoài đầy tử khí, có vẻ hơi âm u nhưng khu vực chín màu bên trong thì càng giống như ánh mặt trời, khắp nơi tràn đầy hào quang sáng chói.
Chín khu vực lớn đương nhiên chia làm chín loại lớn.
Khu vực màu đỏ là nơi trầm mê nhục dục của Chỉ Tuý Kim Mê.
Bên trong đều là mỹ nhân, mỹ nam, món ngon rượu ngon được chọn lựa tỉ mỉ của đại lục Tứ Phương.

Mặc kệ nhu cầu của ngươi là gì, đều sẽ được thoả mãn ở đây.
Khu vực màu vàng, là trung tâm tiền tài của Chỉ Tuý Kim Mê, và cũng là trung tâm thế lực ở Chỉ Túy Kim Mê.
Hai trung tâm lớn này, đại diện cho động lực nguyên thuỷ nhất của con người, tài lực cùng quyền thế.
Ở đây, gửi gắm tiền tài quyền thế bí mật của đại lục Tứ Phương, thậm chí là Long đế quốc.

Bọn họ một người có tiền, một kẻ có quyền.
Mỗi một hòm sắt đều đại diện cho một người bí ẩn.

Mặc kệ là có tiền, hay là có quyền, có thể gửi ở đây đều là người có bí mật.
Mà sự tồn tại của Chỉ Tuý Kim Mê, chính là dựa vào chi phí gửi cao, cung cấp nơi cực kỳ an toàn cho khách.
Mặc kệ ngươi có bao nhiêu tiền, bao nhiêu quyền, cũng đừng hòng can thiệp đến lợi ích của khách tại Chỉ Tuý Kim Mê.
Nói một cách thô tục, chỉ cần ngươi cắm được ở hai khu vực này, Bất Dạ thành sẽ vì ngươi, vĩnh viễn bảo vệ bí mật ấy mà sẽ không bị bất kỳ tổ chức hay cá nhân nào khác nhìn trộm được.


Đây đại khái là nơi cực kỳ an toàn ở hai đại lục.
Mà càng khiến nhiều người chú trọng là, dù ngươi có bao nhiêu tiền thì sẽ có càng nhiều người để ý, có bao nhiêu quyền, thế lực cũng sẽ bị đối thủ dò ra được.

Cái mà bọn họ càng quan tâm hơn cả, chỉ cần ngươi là khách của nơi này thì tình báo liên quan đến ngươi sẽ bị Bất Dạ thành xoá sạch.
Cứ như vậy, đối với bên ngoài, họ hoàn toàn sạch sẽ, thần bí, không thể xâm phạm.
Mà muốn làm được điều này, ngươi nhất định phải có quyền có kinh tế áp đảo phía trên người khác.

Nếu không sao có thể bảo vệ quyền lợi của khách được?
Chính bởi vì Bất Dạ thành làm được, mới có quyền sở hữu địa vị trung tâm, ai cũng vì thế kiêng kị nơi này.
Màu xanh lá, biểu tượng bắt nguồn của sự sống, đồng lý, trong khu vực màu xanh này có những loại thánh dược, thánh phẩm giải độc tốt nhất thế giới, nhưng giá của từng món không hề thấp.
Người bình thường dù có nhiều tiền không mua được các loại điển tịch, khí giới chữa bệnh, nhân tài chữa bệnh, ở đây đều sẽ chuẩn bị.
Nói cách khác, nơi này giống như một bách khoa toàn thư.

Ngươi muốn biết liên quan tới nhân tài, dự trữ hay y độc, chỉ cần tới đây hỏi, liền có được đáp án ngươi muốn.
Về phần những đan dược, dược liệu thượng hạng kia, thì phần lớn càng là nhờ duyên phận.

Tiền cũng không phải là chìa khoá vạn năng giải quyết tất cả.
Khu vực màu xanh dương là kho lúa thu hút đông đảo hai đại lục.
Đương nhiên, lương thực nơi này hoàn toàn khác với bách tính trồng ra.
Bọn họ vốn dĩ dùng cách này để tồn tại, là bởi vì lương thực nơi này hoàn toàn khác bên ngoài.

Mặc kệ là hương vị hay vẻ ngoài, đều chưa từng ngửi thấy, chưa từng nhìn thấy.
Khu vực màu xanh da trời là trung tâm hệ thống thu dưỡng phúc lợi hoàn chỉnh nhất của hai đại lục.


Mà phần lớn nhân tài đều là Bất Dạ thành tự mình bồi dưỡng và chọn lựa.
Trong đó, hầu hết đều đưa ra ngoài, chờ đợi để được sắp xếp đến những cương vị khác nhau.
Từ điểm này không khó nhận ra, Bất Dạ thành không hề yếu ớt như trong mọi người tưởng tượng.
Chỉ nhân tài kéo dài trăm năm đã đủ đầy hai đại lục.
Có thể xây dựng nên thành trì tinh xảo như vậy, lại không bị thế lực ở hai đại lục khống chế, bồi dưỡng được nhân tài, sao có thể kém cỏi được?
Khu vực màu tím.

Ai lại không thích cái đẹp chứ.

Nơi này là nơi duy nhất công khai thay đổi mặt.

Chỉ cần ngươi có đủ tiền liền có thể đổi lấy được khuôn mặt mỹ nhân.
Khu vực màu trắng, phòng đấu giá lớn nhất hai đại lục.
Đồ mỗi lần ra, đều là tinh phẩm, hơn mười nghìn người ẩn danh tới đây, chỉ vì muốn tìm món đồ giá trị nhất.
Khu vực màu đen, sòng bạc lớn nhất hai đại lục.
Nghe nói lượng tiền lưu động ở nơi này sau khi khai trương có thể đạt tới mấy trăm nghìn lượng hoàng kim.
Mà sau mười ngày công khai, là nơi mà khách của Bất Dạ thành muốn đến nhất trong vòng ba tháng.

Đến lúc đó, mặc kệ ngươi ở khu vực nào, chỉ cần phù hợp điều kiện, thì có thể vào Chỉ Tuý Kim Mê.
Chín khu vực lớn, tuỳ ngươi lựa chọn.
Như vậy, sẽ công khai nhìn được bức màn bí ẩn của Chỉ Tuý Kim Mê.
Đương nhiên Công Tử Diễn sẽ không ở nơi ồn ào này.

Chỗ hắn ở, phải thông qua thông đạo đặc biệt, đến sau núi.
Ở đó, có một sơn trang, có núi có nước, chim hót hoa nở, cầu nhỏ nước chảy, đẹp không tả xiết.
Tên là: Minh Nguyệt sơn trang.
Trong Minh Nguyệt sơn trang đều là nam tử.

Ngay cả người ở phòng bếp cũng là nam tử hán ẻo lả.
Mà trong Minh Nguyệt lâu mà Công Tử Diễn ở, ngoại trừ tám vị hộ pháp, không có ai dám vào.
Thị nữ hả?
Đừng nhìn Công Tử Diễn yếu đuối, nhưng có năng lực tự gánh, từ nhỏ đã khác hẳn người thường.
Không thích nữ nhân, không phải là bởi vì hắn có nguyên nhân gì đặc biệt, mà nơi có nữ nhân, có nhiều bát quái, nhiều phiền phức.

Cho nên mới nhìn tuy cực kỳ vô nhân đạo, nhưng lại cực kỳ thanh tịnh.
“Công tử, người có muốn nghỉ ngơi một lát không?”
Quay lại sơn trang, về Minh Nguyệt Lâu, vẻ mặt của yếu ớt của Công Tử Diễn càng rõ ràng.
Phong thấy công tử như vậy, lập tức tiến lên hỏi thăm.
Công Tử Diễn nghe thấy, lông mi như lông quạt khẽ run lên, gật đầu nhẹ, nhưng cũng không quên nhẹ giọng phân phó: “Trước tiên các ngươi nhớ điều tra, càng nhanh càng tốt.”
“Vâng, chúng thuộc hạ cáo lui.” Công Tử Diễn gật gật đầu, tám vị hộ pháp đồng thời lui ra khỏi phòng ngủ nơi lầu hai của Minh Nguyệt lâu.
Bốn vị hộ pháp, Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt đối nội.

Túy, Sinh, Mộng, Tử đối ngoại.
Ra Minh Nguyệt lâu, không cần Phong nói, Túy đã dẫn ba người còn lại, âm thấm tản ra.
Tám người bọn họ, Phong Hoa Tuyết Nguyệt, một năm bốn mùa là đều là màu trắng không đổi, tính cách đều là ôn nhuận như ngọc, như tên của bọn họ, đẹp mắt, êm tai, tốt tính.
Mà bốn người còn lại, Túy Sinh Mộng Tử, một năm bốn mùa đều là là màu đen không đổi.

Tính cách mặc dù không tính là bạo lực, nhưng luôn giống cái bóng đi theo người Công Tử Diễn, âm trầm, khiêm tốn.
So ra, Phong Hoa Tuyết Nguyệt giống như là ám vệ ngoài sáng, mà Túy Sinh Mộng Tử, thì càng giống ẩn vệ.
Một sáng một tối, đều cùng nhau phò tá cho ngôi sao của Bất Dạ thành trong tương lai – Công Tử Diễn.
Sau khi trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Công Tử Diễn ngồi trước bàn trang điểm, một tay chống đỡ mỏi mệt, một tay nhẹ nhàng tháo xuống mặt nạ hình bướm màu vàng che nửa mặt.

Nháy mắt khi hắn tháo xuống, ngay cả hắn, cũng bị dung nhan vừa nam vừa nữ tuyệt mỹ trong kính tấm kia làm cho chấn động tại chỗ.
Trâm bạch ngọc bị hắn vô ý rút ra, khiến cho hình tượng vốn là ôn nhuận, càng trở nên nhu hòa.
So với dung mạo tuấn tú của nam nhân, dung mạo của hắn lộ ra rất nhiều ngây ngô, dù là khí chất mà một thứ mà nam tử nên có, cũng như yếu hơn rất nhiều.
Nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến dung nhan tuyệt thế hoàn mỹ, tuấn diệt của hắn.

Nhất là cặp mắt màu vàng óng rực rỡ, càng làm cho khí tràng của hắn thêm thần bí.
Có lẽ hắn không tính là cao lớn, càng không tính là to con, ngược lại nhìn hơi nhỏ yếu, thuộc về loại yếu đuối, gió thổi qua là sẽ ngã.
Nhưng cặp mắt vàng có thể khám phá thế sự kia lại giống như đã ngâm qua nắng gió, dãi nắng dầm sương, sâu không thấy đáy.
Chỉ nhìn đôi mắt này, tuyệt đối không tưởng tượng được nó sẽ lại ở trên người thiếu niên có bề ngoài nhỏ yếu này.

Cũng bởi vì có những nhân tố mê hoặc này, mới khiến cho thiếu niên có thành tựu mà không ai dám khinh thường như hôm nay.
Tiếng thở dài yếu ớt truyền ra từ thiếu niên.
Cặp mắt vàng kia liền cứ thế không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mình trong kính, một lúc lâu sau, mí mắt mỏi mệt mới chậm rãi rủ xuống, yếu ớt phun ra một ngụm khí trắng.
“Lại đến khiêu chiến mới rồi…”
Phòng một của khu vực màu cam.
Ly Diên ngồi bắt chéo chân, hai tay dán chặt cũng bắt chéo, nhắm mắt điều tức sau lưng Vệ Giới.
Xung quanh họ, bốn người Thanh Thần thình lình ngồi vây quanh.
Giống như bọn họ, tất cả bốn người đều đang nhắm mắt điều tức.
Trong phòng an tĩnh đáng sợ, tất cả mọi người tập trung sức mạnh quanh người tại đan điền, dùng hết sức bắt đầu chữa thương từ trong ra ngoài.
Bởi vì sức mạnh của Vệ Giới bị khô kiệt, hao tổn nghiêm trọng, nên Ly Diên mới dùng cách này giúp đỡ hắn.
Lần này đến lần khác, ở thời điểm cực kỳ mấu chốt, sắc mặt Ly Diên trắng đến dọa người, mồ hôi lớn chảy xuống trán, sau đó nhanh chóng lăn xuống, nhỏ xuống cổ chân nàng.
Đôi tay vốn đang đặt sau lưng Vệ Giới cũng bắt đầu không có quy tắc gì mà run rẩy.

Theo run rẩy càng mạnh lên, khuôn mặt Ly Diên thống khổ, vặn vẹo tại, Vệ Giới cảm thấy không thích hợp, bỗng nhiên mở mắt ra.
“Ngươi không sao chứ?”
Lời này truyền ra, bốn người ngồi vây quanh đồng thời mở mắt, cũng không để ý cái gì, chỉ để ý đến Ly Diên đang lung lay có thể đổ bất kỳ lúc nào…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất