Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 206: 206: Chết Tới Không Thể Chết Thêm



Tuyệt đối đừng xem thường quảng trường vô cùng lớn và thành hào cùng với nước sâu sông rộng bên ngoài Bất Dạ thành.

Kỳ thật những thứ đó đều là một trong những pháp bảo hộ thành của Bất Dạ thành.
Đầu tiên, trong trận pháp chẳng những bao hàm kết tinh trí tuệ nhân loại trăm năm qua, mà còn tràn đầy lượng lớn vũ khí tân tiến nhất đến từ thế kỷ 21.

Những thứ đó không chỉ có tấn công bằng hỏa lực mà còn có tấn công sinh hóa.
Mà Bất Dạ thành ngoại trừ mặt đất nhìn như dùng hoàng kim lót đường ra còn có rất nhiều vật liệu đặc biệt kim cang bất hoại.

Chính vì có những vật liệu xây dựng cực kỳ hiện đại đó mới có thể bảo vệ được chuỗi trận pháp bên dưới khởi động bình thường.
Trước khi trận pháp mở ra, mấy người trợ thủ duy nhất còn lại của Công Tử Diễn đã triệt để bị Bách Lý Phức xé xác mà chết.
Công Tử Diễn chứng kiến sự tàn bạo của Bách Lý Phức, gần như là giết đỏ cả mắt, lập tức khởi động trận pháp tương tự với cối xay thịt.
Không ngờ rằng cho dù bị biến thành như vậy, Bách Lý Phức vẫn còn một chút trí tuệ thuộc về nhân loại.

Nàng ta lợi dụng ưu thế chiều cao, cộng thêm linh lực của bản thân, cứng rắn nhảy ra khỏi trận pháp số một.
Công Tử Diễn cũng không vì vậy mà từ bỏ, vừa mở trận pháp số hai, vừa bắn liên tục ba quả đạn pháo từ ba hướng khác nhau về phía Bách Lý Phức.
Công Tử Diễn ngồi trong phòng điều khiển, hai mắt chăm chú nhìn màn hình, trong lòng không ngừng cầu nguyện: “Xay không chết được, thì có thể nổ chết đúng không?”
Nhưng cảnh tượng kế tiếp trong màn hình lại khiến hắn và Tuyết, Nguyệt lại nghẹn họng nhìn trân trối.
Bách Lý Phức vậy mà tay không dùng linh lực khống chế hai quả đạn pháo trong đó, quả còn lại trực tiếp bị nàng ta đạp một cước vào cửa thành.
Hai quả nàng ta cầm trong tay, sau khi quả kia nổ thì bị nàng ta tiện tay ném về phía cửa thành và tường thành.
Theo ba tiếng nổ sập “ầm ầm ầm” kinh thiên động địa vang lên, phòng điều khiển bị ba đợt tấn công cực mạnh, cho dù tường thành của bọn họ rất vững chắc, nhưng cảm giác có thể nói là động đất rung chuyển này lại khiến trong phòng điều khiển lập tức trời sập đất rung, bụi đất bay đầy trời.
Ba người lập tức bị bụi bặm trong phòng sặc tới nghiêng trái ngã phải: “Khụ khụ khụ, cái thứ biến thái này, đánh, lại đánh không chết? Đệch, đúng là quái vật!”
Cho dù tu dưỡng có tốt, vào lúc này cũng không nhịn được bùng nổ nói tục.
“Không được, không thể cứ như vậy được.

Trận pháp số tám, mở trận pháp số tám ra.”
Tuyết hộ pháp khiếp sợ nhìn Công Tử Diễn: “Thiếu thành chủ, đó chính là boom khí độc sinh hóa, thật sự muốn sử dụng sao? Sẽ không có để lại hậu quả gì chứ?”
“Thử, cho dù là phá hủy chuỗi trận pháp, ta cũng phải ngạt chết quái vật này ở đây.


Mau, mau mở trận pháp số tám ra!”
Boom khí độc sinh hóa, ý nghĩa như tên, vũ khí sinh hóa đến từ hiện đại, tuy rằng không bằng vũ khí hạt nhân, nhưng cũng cực kỳ hiếm thấy, đạn pháo có chứa tính ăn mòn nghiêm trọng, thậm chí khí độc mãnh liệt.
Trước khi phóng đạn pháo, trong trận pháp chỗ Bách Lý Phức, từng tấm kính chống đạn nhốt Bách Lý Phức bên trong, theo đạn khí độc được mở ra, bên trong kính chống đạn lập tức bị khói mù màu vàng bao phủ.
Chẳng ai ngờ rằng, Bách Lý Phức không sợ đạn pháo lại ở trong đó đau đớn ngã xuống đất giãy giụa.
Trong lòng Công Tử Diễn vốn còn không chắc, thấy một màn như vậy, kích động bật dậy khỏi ghế: “Thật tốt quá, có hi vọng, có hi vọng.

Rất tốt, số chín, mau, mở số chín ra!”
Tuyết hộ pháp kích động đến hơi run tay, lập tức đổ chất lỏng hóa học chứa một lượng lớn axit sulfuric lên người Bách Lý Phức, mà Bách Lý Phức vốn đã bị khí độc ăn mòn, bây giờ lại càng họa vô đơn chí.
Lớp giáp vảy cứng rắn vốn đao thương bất nhập, thậm chí cả hỏa công, đạn pháo công kích cũng không thể làm gì được sau khi gặp phải axit sulfuric thoáng chốc đã sủi bọt đen.

Trong tiếng tru đau đớn của Bách Lý Phức, axit sulfuric có chứa tính ăn mòn mãnh liệt chỉ trong vòng một khắc đồng hồ đã biến Bách Lý Phức thành một đống máu loãng.
Đó là chết tới không thể chết thêm.
Trong phòng điều khiển, công tử nào đó luôn tỏ ra lạnh lùng thấy một màn như vậy, kích động hét ầm lên: “A a a, chúng ta thành công rồi, chúng ta thành công rồi! Thật tốt quá, đúng là quá tuyệt vời, quá tuyệt vời!”
Phản ứng của hắn rơi vào mắt Tuyết hộ pháp và Nguyệt hộ pháp khiến hai người như nhìn thấy quỷ, ngây ra như phỗng.

Bọn họ nhìn quý công tử không nói cười tùy tiện nhà mình, giờ phút này reo mừng giống như một đứa trẻ.
Hắc Thuần ở bên ngoài trận pháp cũng bị cảnh tượng này làm cho chấn động, cả buổi không thể bình tĩnh lại.

Lúc vòng phòng hộ bị mở ra, khí độc khuếch tán ra ngoài, Hắc Thuần hiếu kỳ nhìn thoáng qua bên trong.

Vừa nhìn một cái, gan mèo mật mèo đồng thời bị dọa tới run lẩy bẩy.
Mẹ nó, đây cuối cùng là thứ gì, sao lại có khả năng ăn mòn lớn như thế?
Chẳng những khiến quái vật Bách Lý Phức này thoáng cái biến thành nước, cả mặt đất mà đạn pháo nổ không nứt, bây giờ cũng bị ăn mòn tới móp méo.
Cái này, cái này quả thật là quá, quá đáng sợ rồi.
Có lẽ là lúc trước bị đè nén quá lâu, cũng do lâu lắm rồi không chứng kiến hình ảnh đẫm máu như vậy, sau khi Công Tử Diễn cười to thì ngơ ngác ngồi xuống, lặng lẽ rơi nước mắt không rõ nghĩa.
Chủ tử cảm tính như vậy, trong lúc nhất thời cũng khiến Tuyết hộ pháp và Nguyệt hộ pháp không biết nói gì cho phải.
Dường như vào thời khắc này, tất cả ngôn ngữ đều không có sức sống, đều vô lực.


Người chết không thể sống lại, nhưng người còn sống vẫn phải tiếp tục sống.
Có lẽ nháy mắt trầm mặt này, rơi chút nước mắt mới có thể khiến bọn họ nhớ rõ để tỏ lòng thành kính với những linh hồn đã khuất.
Nhưng, sự thật cuối cùng vẫn tàn khốc.

Chẳng ai ngờ rằng lúc bọn họ cho rằng nguy cơ sắp được giải trừ, đột nhiên lại nhìn thấy những người bị phái ra ngoài đang dùng tư thế cực kỳ chật vật, lảo đảo chạy về phía Bất Dạ thành.
Mà phía sau bọn họ là một bầy tang thi nhiều không đếm hết.

Từ xa nhìn thấy khiến chủ tớ ba người vừa mới ra khỏi phòng điều khiển phải trợn mắt há mồm.
“Trời ạ, ta không bị hoa mắt chứ? Vừa giải quyết lão mẫu kia xong, từ đâu xuất hiện nhiều tiểu lâu la như vậy?”
Nhìn bầy tang thi khiến da đầu người ta tê dại kia, ba người ngây ra một lát, sau lưng bọn họ đột nhiên xuất hiện Tử hộ pháp đang thở hổn hển.

Trong tình thế nguy cấp như vậy, vị từ trước đến nay giống như người chết, vậy mà, vậy mà chật vật nuốt một ngụm nước miếng: “Mau, mau mở cửa thành.”
Nguyệt hộ pháp lập tức phản ứng lại, lao tới phòng điều khiển dưới đất.
Công Tử Diễn kịp phản ứng lập tức đỡ lấy Tử hộ pháp chạy tới sức cùng lực kiệt: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại có nhiều tang thi như vậy?”
“Bọn, bọn thuộc hạ theo lệnh công tử, tiến hành điều tra, bốn phương tám hướng, cuối cùng, khụ khụ khụ, cuối cùng bọn thuộc hạ phát hiện ra vài chỗ khả nghi.

Sau khi bọn thuộc hạ phát hiện những chỗ đó, đã cho nổ tung không còn một mảnh, thế nhưng không ngờ rằng, không ngờ rằng, lúc điều tra hướng Đông Nam, bỗng nhiên xuất hiện một bầy tang thi quy mô lớn…
Bầy tang thi này có khoảng hơn vạn con, người của chúng ta quá, quá ít, cho dù liều mạng chém giết, cũng không có tác dụng gì.

Hết cách, bọn thuộc hạ chỉ có thể chạy về.

Không ngờ, đụng phải mấy người khác, bọn họ gặp phải nguy cơ giống bọn thuộc hạ, mặc dù đã tiêu diệt không ít, nhưng vẫn có chỗ sơ suất, cũng may, cũng may…”
“Cũng may cái gì? Ngươi vừa nói vừa thở, muốn bọn ta nghẹn chết hả?”
Tử cảm thấy giờ phút này mình thật sự sắp chết, từ trước đến nay hắn ta chưa từng nói nhiều như vậy, cảm giác cổ họng bốc hỏa nghiêm trọng khiến hắn ta gần như nói không ra lời.
Cố tình Nguyệt hộ pháp nóng nảy, ở bên cạnh có xúc động tới mức muốn trợn mắt giậm chân.
“Ngươi đừng gấp, uống nước trước đã, trước tiên kiểm tra mọi người sau đó dẫn tới cửa thành số hai.”

Thiếu thành chủ đã mở miệng, cho dù Nguyệt hộ pháp có sốt ruột hơn cũng phải cho Tử một cơ hội sống sót, mạnh mẽ kéo hắn ta tới phòng điều khiển bên dưới.
Công Tử Diễn đứng trên cửa thành cao cao, từ trên nhìn xuống những nhân loại đã dị biến kia, một tia cực kỳ lạnh lùng từ trong mắt hắn tràn ra, đầu ngón tay trắng ngần nắm chặt lan can, từ răng nặn ra mấy chữ khiến người ta nuối tiếc:
“Ân Ngâm Chi, ngươi đúng là muốn chết!”
Ân thị, quốc họ của Long đế quốc.
Sau khi giày vò gần hai canh giờ, hơn vạn con tang thi bị chặn lại bên ngoài Bất Dạ thành.
Đối lập với đãi ngộ của Bách Lý Phức, những người này khiến cho nội bộ của Bất Dạ thành thả lỏng rất nhiều.
Đầu tiên, bọn chúng sẽ không biến dị, chỉ là dân chúng bình thường.

Cho dù biến dị, các phương diện mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nhưng với những người tập võ như bọn họ cũng không đáng đặt vào mắt.

Nếu không phải mấy người đó quá nhiều, bọn họ đã sớm giải quyết sạch sẽ, cũng không rơi vào kết cục bị đuổi theo như vậy.
Đáng thương cho mấy cái tường thành và cửa thành kia, bị bọn chúng trèo lên nhau cào nhau vậy, đâu đâu cũng là dấu móng vuốt dữ tợn của bọn chúng.
Trong thành, sau khi những người từ bên ngoài chạy về trao đổi tin tức với những người trong thành, biết được những chuyện mà đối phương gặp phải đã trầm mặc cả nửa canh giờ.
Công Tử Diễn tất nhiên biết phần trầm mặc này đại biểu cho điều gì.

Thường ngày có lẽ không nhìn ra, nhưng sau khi biết đồng bạn gặp chuyện không may, vẻ mặt của bọn họ lại gợi lên cho hắn những ký ức đẫm máu mà hắn liều mạng muốn quên.
Hắn muốn mở miệng an ủi mọi người vài câu, nhưng khóe miệng lại hơi dính lại, giống như bị người bóp chặt yết hầu, không nói nổi một chữ.
Cuối cùng, muôn ngàn lời nói biến thành một tiếng thở dài thật dài.
Sau cùng, những người được xác định an toàn được chuyển tới thành trì số hai.

Sau khi tụ tập đủ Túy, Sinh, Mộng, Tử, cuối cùng bọn họ mới biết nửa câu sau của Tử cuối cùng là gì.
“May mà đột nhiên xuất hiện một con rồng, vừa khéo chặn hết tất cả lối ra vào trong khu vực của chúng ta.

Đừng nói là mấy người tập võ bọn thuộc hạ muốn vượt qua cũng phải mất mấy ngày, mấy con tang thi này, cả bò cũng khó có thể bò ra được.”
Công Tử Diễn sửng sốt mất giây, đột nhiên nhìn về phía Túy hộ pháp: “Ngươi nói gì, rồng? Ngươi xác định mình không nhìn nhầm chứ?”
“Không đâu, bọn thuộc hạ đều nhìn thấy rất rõ ràng, đó đích thực là một con rồng.

Tuy nhỏ hơn rồng bình thường rất nhiều nhưng thực lực thật sự không thể xem thường.

Nó làm đổ cả một ngọn núi sừng sững, khiến cả dãy núi chất cao ngất men theo bên ngoài rừng hắc ám tràn ngập ao hồ.
Tạm thời mấy con tang thi này không chạy ra được, nhưng chỉ sợ chúng ta cũng không khá hơn chút nào.

Sao đại lục Tứ Phương lại xuất hiện rồng?”

Công Tử Diễn không để ý tới lời oán trách của bọn họ, ngược lại bắt lấy điểm này, tò mò hỏi.
Sinh hộ pháp suy nghĩ một lát, giải thích: “Kỳ thật, trong rừng hắc ám đúng là còn có rồng, chuyện này ở Long đế quốc chúng ta cũng có ghi chép.

Có lẽ là động tĩnh ở chỗ chúng ta ảnh hưởng tới bọn chúng chăng?”
“Vậy theo tính tình của rồng, liệu có giúp chúng ta không?”
Mọi người:…
Hình như là không thể nào, rồng kiêu ngạo cỡ nào? Từ trước đến nay bọn chúng đều khinh thường làm bạn với nhân loại chứ đừng nói là khế ước?
Giúp đỡ? Ngươi nói đùa à?
Nhưng mấu chốt là, chẳng những con rồng này giúp đỡ bọn họ, thậm chí còn khéo hiểu lòng người giúp bọn họ giải quyết xong nỗi lo về sau như thế.

Điều này, điều này cho thấy cái gì?
“Con rồng này đã bị người ta khế ước, hơn nữa mọi chuyện nó làm không phải vì chúng ta, mà là vì chủ tử của nó.”
Cuối cùng, Túy Sinh Mộng Tử đưa ra kết luận.
Thực lực của Túy Sinh Mộng Tử trong Bất Dạ thành thuộc về loại cao thủ việc nhân đức không nhường ai, lời bọn họ nói không có ai nghi ngờ.
Thế nhưng, chủ nhân của con rồng này sẽ là ai?
Chẳng lẽ là một trong số bọn họ?
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn người, tất cả đều ngơ ngác: “Chủ tử của nó, bị nhốt ở đây?”
Công Tử Diễn nhìn sắc trời dần tối lại, trong con ngươi sâu không thấy đáy.
“Được rồi, mọi người thu dọn đơn giản đi.

Giằng co hai ngày, nghỉ ngơi trước đã.”
Mọi người thật sự mệt mỏi, cũng may trong thành trì số hai nhận được tin tức, sớm đã có người chuẩn bị xong thức ăn cho bọn họ.
Mọi người mệt mỏi trở lại số hai, người số hai thì chịu trách nhiệm tuần phòng.
Sau khi Công Tử Diễn biết Ly Diên bế quan, từ bỏ ý định đi tìm nàng, ngã xuống giường ngủ, ngủ tới mức hôn mê bất tỉnh.
Khi màn đêm buông xuống, Hắc Thuần và Bạch Tra đồng thời hóa thành hai luồng sáng, chui vào hiệu thuốc nơi Ly Diên bế quan.
Dưới ánh trăng, trên ngọn núi phòng hộ cao chừng bảy tám trăm mét do rồng tạo nên, một bóng đen nhìn đầm nước sâu không thấy đáy dưới núi, trên mặt nhuộm một tầng tức giận.
“Ai nha, cũng may bổn công tử tới kịp, nếu không chỉ sợ bị chặn bên ngoài.

Ta nói này, đây là cái chỗ rách nát gì vậy, thế mà hấp dẫn được rồng?”
Đột nhiên, một giọng nói tà mị vang lên phía sau bóng đen.
Cơ thể bóng đen run lên, quay phắt người lại, lúc nhìn thấy một bóng người cao ngất từ từ bước ra khỏi bóng tối, lại không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất