Hắc Khuyết cảm thán xong, vỗ vai Vệ Giới liên tục: “Dù kết quả như thế nào, ta vẫn sẽ ở bên cạnh đứa bé này. Ngươi nói đúng, nó quá đáng thương, có thể sống được một ngày thì là một ngày!”
Hắc Khuyết đi rồi, Vệ Giới sững sờ đứng trước giường, nhìn thân thể gầy yếu của nó, lúc lâu cũng không nói gì.
Hơn nửa canh giờ sau, Linh Diên uể oải đi đến. Nàng thấy Vệ Giới ngồi trên giường, ngạc nhiên nhíu mày. “Sao ngươi lại ở đây? Đã xong chuyện rồi sao? Nào, nhường đường một chút, ta phải rút kim.”
Vệ Giới ở bên cạnh nhìn nàng, giọng điệu nghiêm túc chưa từng có từ trước đến nay: “Đứa bé này, có thể cứu được không?”
Linh Diên hơi nghiêng đầu, không hiểu nhìn: “Ngươi sao thế? Một canh giờ trước ta đã nói với ngươi rồi còn gì? Có thể cứu được, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải mang đến cho ta những vị thuốc kia!”
“Vậy nếu ta không lấy được thì sao? Ngươi cứ thế trơ mắt nhìn nó chết?”
“Không lấy được ấy à, đợi đến lúc đó rồi nói. Hiện tại ta phải rút kim, mau nhường đường!”
Vệ Giới đột nhiên đứng dậy, nắm chặt cổ tay nàng: “Nếu ta nói, không tiếc bất cứ giá nào ngươi cũng phải cứu sống nó thì sao? Những vị thuốc kia của ngươi, ta phải trả giá nào mới có thể có được? Nói!”
Linh Diên hơi nhăn mày. Nàng nhìn Vệ Giới thay đổi sắc mặt xoành xoạch, không vui ngước mắt lên: “Ngươi làm ta đau đấy, buông ra. Ta nói, ngươi làm ta đau, buông ra!”
Vệ Giới như không nghe thấy tiếng kêu của nàng. Hắn kéo nàng thật mạnh, Linh Diên lảo đảo lại sát gần hắn. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại một cm, ngay cả tiếng thở cũng thành “đinh tai nhức óc”.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Khoảng cách gần như thế, Linh Diên thấy không được tự nhiên. Nàng muốn kéo giãn ra một chút lại phát hiện người này càng nắm càng chặt. Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể thôi không giãy dụa.
“Ngươi trúng gió gì thế hả? Ta còn phải rút kim ra nữa. Làm trễ nải thời gian, ngươi có phụ trách được không?”
Vệ Giới cười lạnh: “Dù sao sớm muộn gì nó cũng chết, chậm trễ một lát thì đã bị gì chứ?”
“Ngươi, thật sự quá vô lí!” Linh Diên thù hận ngẩng đầu, không vừa ý nhìn hắn: “Nếu ngươi không muốn trị thì buông hắn ta ra. Chúng ta cứ thế mà tách ra cho lành!”
Vệ Giới nhìn nàng chằm chằm, hơi thở nóng rực phả trên mặt của nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười khinh bỉ: “Thả ngươi? Linh Diên, ngươi cho rằng chỗ của Vệ Giới ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”
“Vậy giờ ngươi muốn sao?” Linh Diên thấy hắn cười thì da đầu tê lên. Tên nam nhân này, đây mới là bản tính của hắn phải không?
“Rất đơn giản, nói cho ta biết, làm thế nào mới có thể cứu nó, cứu nó khỏi hẳn.”
Vệ Giới rất kiên trì, điều này khiến lông mày của Linh Diên nhăn càng sâu: “Cuối cùng nó là gì của ngươi, mà ngươi lại liều mạng như vậy để cứu nó?”
“Ngươi muốn biết?”
“Đúng!”
“Chẳng lẽ đây cũng là một phần của việc cứu chữa?’
“Đương nhiên. Ta phải biết nó là ai. Ngươi đã để ta cứu thì cũng nên cho ta biết người này có đáng để ta nỗ lực, trả cái giá đắt hay không!”
Ánh mắt Vệ Giới nhìn nàng càng ngày càng sâu, cho đến khi hắn buông lỏng tay nàng ra, đẩy mạnh nàng về sau mới trầm trầm cười ra tiếng.
“Nó là ai? Ha ha, nó là ai? Nó chỉ là một cô nhi mà thôi. Thân phận quan trọng đến vậy sao? Đám thầy thuốc các ngươi, cứu người còn muốn cò kè mặc cả như thế? Cái gì mà thầy thuốc tấm lòng của cha mẹ? Chó ấy!”
Hắn nói đến đây giống như hạ quyết tâm: “Nếu như nhất định cần lý do cứu người. Vậy, ngươi cứ nhìn thân phận là huyết mạch duy nhất của Đỗ gia mà cứu nó đi!”
Đỗ gia? Huyết mạch duy nhất?
Linh Diên bị tin tức bất thình lình này dọa sợ, theo bản năng thở gấp, lảo đảo lùi lại một bước. Một người vừa mới cực kỳ bình tĩnh, trong phút chốc đã thành hoảng sợ tột độ.
“Đỗ gia? Chính là Đỗ gia mười mấy năm trước bị diệt môn kia? Thế gia đã biến mất vĩnh viễn khỏi Tư U?”
“Tư U còn mấy Đỗ gia có thể để khiến ta phí hết tâm tư để bảo vệ huyết mạch của họ chứ?”
Linh Diên dần dần thấy có hơi không thích hợp: “Chuyện này, nhưng mà không phải Đỗ gia bị Vệ gia các ngươi tiêu diệt môn rồi sao? Sao bây giờ ngươi lại nói là bảo vệ huyết mạch duy nhất của người ta chứ?”
“Là bởi vì kẻ diệt Đỗ gia là Vệ Du Sâm chứ không phải toàn bộ Vệ gia chúng ta, càng không phải là Vệ Giới ta, nghe rõ chưa?”
Linh Diên vẫn không hiểu: “Đứa bé này năm đó mới ba tuổi, sao nó có thể thoát khỏi kiếp nạn đó được? Còn có, thời điểm ngươi cứu được nó, ngươi mới năm tuổi? Năm tuổi có thể cứu được đứa trẻ ba tuổi? Vương gia, ngài đùa ta đấy à?”
“Ngu xuẩn, bản vương có nói là lúc đầu ta ra tay à? Ta đã nói cho ngươi thân phận của đứa trẻ này rồi, vậy ngươi chữa hay là không chữa?”
Đối mặt với vẻ không kiên nhẫn của hắn, Linh Diên lại chỉ khoanh tay, lạnh lùng nhìn hắn: “Lý do, cho ta một lý do. Động cơ là gì mà khiến ngươi không tiếc bất cứ giá nào cứu đứa bé này? Thậm chí còn nói, nó là động lực duy nhất để ngươi sống tiếp. Ngươi cảm thấy “huyết mạch duy nhất của Đỗ gia” là có thể giải thích rõ?”
Vệ Giới không ngờ nha đầu nho nhỏ này lại khó chơi như thế, lúc này sắc mặt càng thêm xấu hơn. Nhưng nghĩ nếu không cho nàng một lý do thích hợp, chỉ sợ nha đầu này sẽ còn lằng nhằng tiếp, lúc này hắn cau mày nói: “Mẫu phi của ta năm đó đã từng nhận được ân huệ của tiên hoàng. Tiên hoàng hậu và hoàng trưởng tử đã qua đời, cho nên nếu ta đã vô tình cứu được huyết mạch duy nhất của Đỗ gia thì cũng nên phụ trách cho tới cùng. Hay ngươi cho rằng, ta nên giao nó cho Vệ Du Sâm mới thích hợp?”
Linh Diên nhíu mày, cứ cảm thấy lý do này quá mức gượng ép, nhưng trong phút chốc lại không tìm được từ phù hợp để phản bác. Nhất là đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người, nàng không thể qua loa chủ quan được.
“Nếu như thế, ngươi để ta thử xem. Có điều, những thuốc kia ngươi đừng hi vọng nữa, chỗ kia của gia gia ta không được. Về phần thuốc trong tay chủ nhân Dược vương cốc, ngươi cũng đừng trông cậy.”
“Ngươi muốn bản vương không hy vọng vào gì nữa, vậy ngươi muốn cứu nó như thế nào?”
Linh Diên lại chỉ bình tĩnh nhìn hắn: “Ta nói rồi, ta sẽ cố gắng hết sức. Nếu ngươi tin lời của ta thì giao cho ta. Không tin, ngươi có thể giao cho người mà ngươi muốn, ngươi thấy thế nào?”
“Linh Diên, ngươi đừng ép ta. Ta chỉ muốn một câu nói thật mà thôi. Đứa trẻ này có thể cứu hay không, chỉ đơn giản như vậy!”
Linh Diên cũng bị sự cố chấp của hắn đánh bại: “Vậy hiện tại ta trịnh trọng nói cho ngươi. Ta không biết. Bây giờ ta không hề có nội lực, một tháng sau mới dưỡng xong. Cho ta kỳ hạn chuẩn bị một tháng, sau một tháng sẽ nói cho ngươi biết, được chưa. Không biết thế này đã khiến ngươi hài lòng chưa?”
“Chuyện này là thật?”
“Lời nói của Linh Diên ta lúc nào không thật chứ?”
“Được, một lời đã định.”
Thấy tên này không dây dưa vấn đề này nữa, rốt cuộc Linh Diên có thể thở dài một hơi. Nàng xoay người, lấy tất cả kim châm từ trong bột phấn trắng ra, để qua một bên. Bắt mạch, viết phương thuốc đâu vào đấy, khiến Vệ Giới không tìm ra nổi nửa phần sai nào.
“Cầm đi bốc thuốc, hôm nay là lần đầu tiên châm cứu nên thời gian không nên quá dài, trước hết để cho nó thích ứng rồi nói. Nếu như thân thể của nó không có vấn đề gì, châm cứu sẽ tốt hơn uống thuốc nhiều. Sau này ta sẽ đến khám. Được rồi, ta mệt, nơi này giao cho ngươi.”
Thấy Linh Diên rời đi, Vệ Giới đi trước một bước đứng trước mặt nàng: “Nếu nơi này không có việc gì, vậy cùng nhau về đi. Tố Quang đã trở về rồi.”
Tố Quang?
Ha ha, đúng là nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
“Ngươi chắc chắn muốn giao hắn cho ta xử lý?”
Vệ Giới không vui nhíu mày: “Ngươi đang chất vấn lời của bản vương?”
“Không, ta chỉ nghe nói, hình như tỷ tỷ của hắn là khách trong phủ của ngươi. Ngươi cứ thế giao người cho ta, tỷ tỷ của hắn…”
Cuối cùng Vệ Giới đã hiểu ý của nha đầu này là gì, “Ngươi đã cứu được người, tỷ tỷ hắn còn lý do gì ở trong phủ nữa?”
Linh Diên ngơ ngác nhìn bóng dáng cao thẳng như trúc của nam nhân đang dần dần đi xa, đôi mắt trong veo dần tràn ra một tia vui sướng.
Chậc chậc, vị Phượng vương điện hạ này thật đúng là khiến cho nữ nhân vừa yêu vừa hận. Hạ Vân Hà kia đợi trong phủ đã bao nhiêu năm, bây giờ lại bị một câu không mặn không nhạt của hắn đuổi đi.
Nếu nữ tử kia biết thì sẽ tan nát cõi lòng đến mức nào chứ?
Vị đệ đệ này, có nên cứu hay không đây?
Linh Diên xấu xa nghĩ. Nàng phải đến xem thử, người được Vệ Giới cứu trong truyền thuyết có dáng vẻ như thế nào.
Nàng và Vệ Giới một trước một sau ra khỏi hồ U Nguyệt. Khi đi ra trước viện thì thấy một vị nữ tử xinh đẹp mặc váy trắng, thở hồng hộc, chạy men theo đường đá đến. Không biết có phải quá lo lắng hay không, nàng ta không thấy bọn họ.
Đến khi được nha hoàn ở bên người nhắc nhở thì nàng ta mới nhìn thấy họ ở cách đó không xa. Mặc dù chỉ nhìn từ xa nhưng Linh Diên đã cảm giác trước được nguy cơ.
Mẹ nó, dáng dấp của nữ nhân này không đùa được đâu.
Khuôn mặt trái xoan tinh xảo, làn da trắng tinh tế, đôi mắt long lanh như có thể chảy nước. Nhưng chính vì gương mặt này quá trắng, trắng tới mức làm lộ ra cảm giác có mấy phần ốm yếu. Nhớ đến Vệ Giới từng bế cơ thể bị thương nặng của nàng ta lên, là bởi vì nguyên nhân này sao?
Có lẽ thấy được Vệ Giới, nữ tử dần dần bình tĩnh chạy chậm lại, đổi thành đi thong thả. Nhìn từ xa, lúc giơ tay nhấc chân cực kỳ phong nhã.
Linh Diên cho rằng khi thấy phong cảnh đẹp như thế tên này sẽ dừng lại chút lâu. Nhưng không ngờ là hắn còn không thèm nhìn một cái đã rời đi. Gần như theo bản năng, nàng quay sang nhìn phản ứng của nữ tử bạch y kia.
Quả nhiên, phát hiện Vệ Giới đã định đi đường khác, hoàn toàn không có để ý tới nàng ta, sắc mặt nàng ta vốn đang trắng một cách vô lý nay càng trắng đến doạ người. Nếu không phải có thị nữ đỡ, chỉ sợ lúc này nàng ta đã không chịu nổi mà ngã ra đất.
Linh Diên nhún vai, bước nhanh theo Vệ Giới.
Nhìn bóng lưng của hai người càng đi càng xa, đôi mắt xinh đẹp của Hạ Vân Hà ở sau lưng tràn ngập hận thù, khăn trong tay bị nàng ta nắm chặt.
“Đỗ Quyên, nữ nhân xấu xí vừa nãy chính là Linh Diên? Quận chúa của nước Mị đến hoà thân?”
Giọng của Hạ Vân Hà lạnh buốt, khuôn mặt âm trầm, Đỗ Quyên ở bên cạnh hơi nhíu mày: “Hạ cô nương, đó là vương phi nương nương. Sao người có thể nói ra danh tự của vương phi nương nương chứ? Như vậy là nhục mạ ngài ấy.”
Đỗ Quyên trên danh nghĩa là thị nữ của Hạ Vân Hà, nhưng trước đó nàng là người của Phượng vương phủ. Dù Phượng vương phi của họ xấu xí, cũng không phải để cho hạ nhân như họ có thể chỉ trích. Về phần vị Hạ cô nương này, nàng ta cũng chỉ là khách của vương phủ bọn họ, sao có thể nhục mạ chủ nhân như vậy? Nàng ta có biết thân phận của mình hay không vậy?
Hạ Vân Hà vì không được Vệ Giới nhìn đến, trong lòng vô cùng khó chịu. Nhất là vừa rồi, nàng ta rõ ràng nhìn thấy nữ nhân kia có liếc mắt quay sang nhìn mình. Đã thấy nàng ta rồi, vì sao không dừng lại, không nhắc nhở vương gia?
Chỉ riêng cái này, Hạ Vân Hà đã không có ấn tượng tốt về nàng, lời nói ra tất nhiên sẽ không êm tai. Nhưng nàng ta không ngờ là nha hoàn của nàng ta không hề để ý mặt mũi của nàng ta, dám chỉ trích thẳng mặt như vậy. Gần như không suy nghĩ đã xoay người, tát một cái thật mạnh lên mặt Đỗ Quyên. Bởi vì động tác quay người quá nhanh, sức lực quá lớn, đến mức chính nàng ta cũng không đứng vững, suýt nữa té ngã. Bị nàng ta bất thình lình tát một cái, có hơi lắc lư, Đỗ Quyên che nơi bị sưng đỏ, ngơ ngác nhìn Hạ Vân Hà: “Cô nương? Người có ý gì?”
“Có ý gì? Ngươi nói ta có ý gì à?” Ánh mắt Hạ Vân Hà sắc bén: “Ngươi là người của ta, nhưng lời nói và hành động vừa rồi của ngươi đều hướng về người khác. Ngươi có ý gì?”
Đỗ Quyên rưng rưng lắc đầu: “Cô nương, nô tỳ không có ý đó. Nô tỳ chỉ muốn nhắc nhở người, có lời nên nói, có lời không nên nói.”
“Ngươi câm miệng. Ta cũng không phải mới ở trong vương phủ một ngày hai ngày. Lời nào nên nói, lời nào không nên nói còn cần ngươi tới nhắc nhở ta sao?”
“Nhưng, thế nhưng…” Hạ Vân Hà lạnh lùng nhìn nàng: “Không có nhưng gì cả. Hiện tại ta không cần ngươi nữa, quay về đi!”
Ôm gương mặt này sao có thể đi gặp Phượng vương được?
Đỗ Quyên tủi hờn nhìn Hạ Vân Hà, Hạ Vân Hà lại lười nhìn nàng thêm, quay người đi về phía đường nhỏ khác.
Nhìn bóng lưng của nàng, Đỗ Quyên không nhịn được tủi hờn bật khóc. Mặc dù người hầu Phượng vương phủ cũng không quá nhiều, nhưng nàng vừa khóc dẫn tới không ít người nhìn.
Tố Quang bị Lưu Thương tự mình đưa tới, đáng tiếc, hiển nhiên Vệ Giới không có ý định gặp hắn, gọi Lưu Thương ném hắn cho nàng.
Cho nên, khi Linh Diên đi vào, Tố Quang đang mong mỏi ngẩng đầu lại chỉ thấy được cái người xấu xí, cồng kềnh này, khuôn mặt đẹp trai trong nháy mắt tối sầm: “Sao ngươi lại ở đây?”
Linh Diên ngạc nhiên, hắn ta còn có thể ngông cuồng như thế, không khỏi cau mày, trong mắt xẹt qua một tia u ám.
“Nơi này là Phượng vương phủ, bổn vương phi xuất hiện ở đây có vấn đề gì à?”
“Ngươi… vương gia đâu? Ta muốn gặp vương gia.”
Linh Diên hững hờ ngồi xuống. “Khiến ngươi thất vọng rồi, vương gia sẽ không gặp ngươi!”
“Vì sao?”
“Bởi vì vương gia nhà ngươi đã tặng ngươi cho bổn vương phi. Từ hôm nay trở đi, nữ nhân bị ghét bỏ này mới là chủ nhân thật sự của ngươi!”
“Ngươi, ngươi, vô sỉ. Cái gì mà tặng cho ngươi? Nữ nhân như ngươi sao không biết xấu hổ vậy? Ta là người, không phải đồ vật, sao có thể đẩy tới đẩy lui chứ?”
“Ha ha, thật sự là xúi quẩy. Đến lúc này rồi ngươi vẫn còn không biết hối cải. Nếu như thế, bổn vương phi cũng lười nói nhảm với ngươi!”
Linh Diên đứng dậy, đi tới cửa, lập tức có hai tên thị vệ đi tới: “Vương phi có gì phân phó?”
“Đưa người tới Đào Nhiên Cư. Người này, bổn vương phi muốn đích thân thu thập!”
“Vâng, vương phi nương nương.”
Linh Diên nhấc chân bỏ đi đi, mặc cho Tố Quang ở sau lưng chửi rủa thế nào.
Không ngờ không gọi Linh Diên quay lại, mà còn bị hai tên thị vệ điên máu vì uế ngữ của hắn ta. Họ không chút khách khí lấy ra một miếng vải rách, chặn cái miệng đang phun phân kia.
Nghĩ thầm, khó trách gia cũng không muốn gặp hắn ta. Loại người này chẳng thà một đao kết liễu cho xong, giữ hắn ta lại làm gì? To gan dám nhục mạ vương phi. Hắn ta không muốn chết thì là gì?
Nghe được tin Linh Diên trở về, bốn đại nha hoàn đều ra ngoài đón, không nghĩ tới chờ được là khuôn mặt ủ dột.
“Chủ tử, sao vậy? Ai làm người tức giận? Để An Na đi đánh hắn!”
Lần này Linh Diên ra ngoài đúng thật chịu không ít tủi hờn, ăn không ít thiệt. Nhìn thấy bốn người lo lắng khiến cơn bực dọc trong nàng hòa hoãn lại một chút.
Nàng xoa cái cằm nhỏ của An Na: “Ngoan, nhanh đi chuẩn bị đồ ăn ngon cho ta. Nhìn thấy ngươi, khẩu vị của ta trở về rồi.”
An Na lập tức nhận lệnh rồi đi: “Tuân lệnh, thuộc hạ đi chuẩn bị cho người.”
Linh Diên nhìn An Ny: “Người ở đây, lát nữa các ngươi thu thập một chút, ta muốn xử trong này.”
“Kẻ nào ạ?” An Huệ, An Nhiên, An Ny đồng thời hỏi Linh Diên.
Linh Diên nhếch miệng, mắt sắc lạnh lẽo: “Một tên đáng ghét. Đi thôi, thuận tiện mang các loại độc dược ta chuẩn bị trước đó nữa. Mỗi thứ lấy ra một phần.”
Bây giờ nàng cần phải dọn dẹp đứa nhà quê không biết trời cao đất rộng cho tốt, không dạy dỗ hắn ta một chút, hắn ta nghĩ tỷ tỷ đây dễ bắt nạt?
Không lâu sau, người đã bị lôi đến Đào Nhiên Cư.
Đào Nhiên Cư ở bên cạnh hồ U Nguyệt, bên ngoài Hiên Viên các, là viện tử tốt nhất trong vương phủ, cũng là nơi mà Vệ Giới sắp xếp từ trước cho Chính vương phi.
Nhưng nơi này là nội viện, nam nhân bên ngoài không được cho phép tiến vào. Mặc dù Linh Diên không sợ mấy lời đồn đại nhảm nhí này, nhưng đến cùng vẫn giữ cho Vệ Giới một phần mặt mũi, kéo người vào trong viện để xử lý.
“Đi chặn người bên ngoài lại. Bất kể ai tới đều không cho vào.”
Hạ Vân Hà hôm nay hoảng sợ đến tìm Vệ Giới, vừa nhìn đã biết vì thằng ngu này. Nếu nàng ta không tìm thấy người ở trước viện tất nhiên sẽ đến chỗ nàng.
Trước khi nàng xử lý xong tên tiểu tử này, nàng ta đừng mơ tưởng nhìn thấy hắn ta.
“Ngươi muốn chặn ai lại? Là tỷ tỷ ta đúng không? Đồ nữ nhân nhẫn tâm nhà ngươi, đem tiểu gia ta đến đây làm gì?”
Linh Diên còn chưa mở miệng, mấy người An Huệ đang đứng ở bên cạnh nghe thấy, mắt ai nấy đều lộ ra hàn quang. Nhất là An Ny, gần như không hề nghĩ ngợi đạp cho hắn một cước: “Hỗn láo, dám to gan nói chuyện như vậy với vương phi, ai cho ngươi gan này?”
Tố Quang thình lình bị đạp, đang định mắng người, nhìn thấy An Ny hung thần ác sát thì cười nhạo: “Sao vậy? Chê ta mắng quá khó nghe, bản thân chột dạ nên tìm người đến giúp? Linh Diên, nhìn dáng vẻ uất ức của ngươi, làm như ngươi cũng không hề thấy ngại khi ỷ lại Phượng vương phủ, chiếm lấy vị trí Phượng vương phi vậy? Ngươi thật đúng là không cần thể diện!”
Linh Diên nhướng mày, thái độ kiêu ngạo, giọng nói lạnh lẽo chưa từng có, nàng đi đến trước mặt hắn ta, một chân giẫm lên đầu hắn ta, dùng sức đè lại thân thể đang giãy dụa của Tố Quang xuống đất.
“Ngươi biết lúc này ta hối hận nhất là chuyện gì không? Đó chính là đã cứu ngươi. Người như ngươi, chết mới có giá trị, còn sống quá lãng phí lương thực. Đã đến đây rồi còn không biết hối cải?”
“Ọe, ai bảo ngươi cứu? Dù ngươi không cứu cũng có là người tới cứu ta, không phải bây giờ ta đang sống tốt à? Nói năng như thể mình có bản lĩnh lắm vậy. Ha ha, ta thấy ngươi chính là một con sói già đuôi to, tưởng chiếm được vị trí Phượng vương phi thì thật sự là Phượng vương phi à?”
An Huệ nhíu mày, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn An Ny: “Còn đứng ngây đó làm gì? Đánh, đánh mạnh vào cái miệng phun phân này. Đồ bại hoại hạ lưu, vương phi mà cũng dám nhục mạ, ai cho hắn lá gan này?”
Nói rồi nhìn về mấy thị vệ ở xung quanh: “Còn có các ngươi, thất thần làm gì? Không thấy cái tên buồn nôn bại hoại này à? Đánh cho ta, tốt nhất đánh cho mẹ của hắn cũng không nhận ra hắn là ai. Còn tỷ tỷ hắn? Hừ, tỷ tỷ ngươi là kẻ nào chứ? Cũng dám làm càn trước mặt vương phi? Ọe!”
An Huệ ra lệnh, Linh Diên lại không lên tiếng phản đối, mấy thị vệ kia lập tức hạ quyền cước với Tố Quang. Cái miệng của Tố Quang thật quá tởm, An Nhiên tức giận nhét lại mảnh vải trên đất vào trong miệng của hắn.
Lần này cả thế giới như tĩnh lặng lại.