Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 287: Tĩnh phi tặng chữ

Phát hiện như vậy lập tức khiến các phi tần trang điểm lộng lẫy hơi ngẩn ngơ. Nhìn về khuôn mặt tuy vẫn cao ngạo nhưng còn hơn hẳn các nàng trang điểm đầy mặt, biểu tình ghen ghét càng hiện rõ.

Mắt ngọc mày ngài, da như mỡ mịn, một bộ cung trang mộc mạc màu trắng. Dù thân ở trong muôn hoa nhưng cũng không che đậy được sự tươi tắn động lòng người.

Nàng ta như vậy khiến cho nữ tử son phấn xung quanh như phi tần như trở nên thấp hèn. Mặc dù nàng ta chỉ vô ý, nhưng lại kích thích mạnh đến các nữ nhân xung quanh. Cộng thêm thái độ của hoàng thượng, bất tri bất giác, Ngọc mỹ nhân đã trở thành kẻ địch của toàn bộ hậu cung. Nói là vạn tiễn xuyên tâm cũng không hề quá đáng. Nhìn xem, dù cho Ngọc mỹ nhân khiêm tốn như vậy, nhưng vẫn có thể danh tiếng vang xa, lông mày Mộ Hàm không khỏi nhăn lại.

Như là theo bản năng, nàng nhìn về phía kẻ đang ngồi ở vị trí chủ trì, mặt mũi Vệ Du Sâm tràn đầy vui sướng, cười nhìn Ngọc mỹ nhân, khóe miệng nhếch một tia lạnh lùng đùa cợt. Xem ra, tên nam nhân đúng là chó không thay đổi chỉ ăn phân, hừ! Hành động này, rốt cuộc là yêu thương nàng ta hay là đang thử thăm dò nàng ta?

Nếu quả như thật muốn bảo vệ nàng ta, sao có thể dùng một câu đã đẩy nàng ta lên nơi đầu sóng ngọn gió chứ?

Vệ Du Sâm, đến cuối cùng, trái tim của ngươi là làm bằng gì chứ?

Trong lòng của ngươi, có phải chỉ có quyền thế, địa vị? Nữ nhân đối với ngươi, có phải là đều thứ để lợi dụng? Có thể sử dụng là tốt nhất, không thể sử dụng liền có thể tùy ý vứt bỏ?

Loại người như ngươi, rốt cuộc vì sao mà năm đó chúng ta không nhìn ra chứ?

“Khởi bẩm hoàng thượng, thiếp thân chỉ là một Mỹ nhân nho nhỏ, sao có thể ngồi ở vị trí chủ nhân? Thiếp thân tạ ơn ý tốt của hoàng thượng nhưng thiếp thân không thể.”

Vệ Du Sâm ngạc nhiên nhíu mày, cười như không cười: “Sao vậy? Nàng muốn kháng chỉ?”

Ngọc mỹ nhân từ trước đến nay lạnh lùng băng sương nghe nói như vậy thì nhàn nhạt ngước mắt. Dưới cái nhìn sâu kín của Vệ Du Sâm lại vẫn như cũ kiên trì giữ ý kiến của mình.

“Dù cho hoàng thượng chặt đầu thần thiếp ở đây, thiếp thân cũng sẽ không ngồi vị trí kia.”

“To gan! Nàng có biết  mình đang nói gì không hả?”

Hiển nhiên Vệ Du Sâm không nghĩ tới có người sẽ không nể mặt hắn ta như vậy, lúc này sầm mặt.

“Hồi hoàng thượng, thần thiếp rất tỉnh táo. Trong những vị phi tần đây, địa vị thần thiếp thậm chí còn không được tính là tần, vậy có tư cách gì đi ngồi chỗ chỉ hoàng hậu mới có thể ngồi? Các vị ngồi ở đây, ai lại không có phân vị cao hơn thiếp chứ? Hôm nay nếu thần thiếp thật sự ngồi ở đó, chẳng phải bất kính với hoàng hậu sao? Đều nói phu thê hoàng thượng, hoàng hậu tình thâm, bây giờ xem ra, cũng chỉ đến thế.”

Ngọc mỹ nhân vừa thốt ra, trong chốc lát nơi này yên tĩnh hẳn, các vị phi tần đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn về nàng ta.

Ông trời ạ, nàng ta có biết mình vừa nói gì hay không? Hoàng hậu? Phu thê tình thâm? Nhưng mà…?

Ai lại không biết hoàng hậu đã trở thành cấm kỵ trong hậu cung chứ? Dù là thái hậu nương nương cũng rất ít nhắc đến. Thế nhưng, Ngọc mỹ nhân nho nhỏ này dám đứng dưới tình huống này, vậy mà, vậy mà mặt không đổi, tim không đập nhắc đến hoàng hậu? Là đang kháng nghị, chỉ trích Hoàng Thượng sao?

Đến cùng là ngu xuẩn hay là không biết? Hay là nghĩ muốn dựa vào sủng ái sớm nở tối tàn kia của hoàng thượng, lời gì cũng dám nói?

Lúc này các nàng hoàn toàn không có dũng khí nhìn sắc mặt hoàng thượng, chỉ nhìn chằm chằm dung nhan thanh lệ thoát tục Ngọc mỹ nhân kia, thầm thở dài.

Đáng tiếc, mỹ nhân đẹp như vậy, chẳng mấy chốc nữa đầu sẽ rơi xuống đất!

Nhưng mà, ngoài dự tính của mọi người, người đang mặc áo bào vàng đang ngồi ở vị trí chủ trì kia sau khi nghe thấy lời nói lớn mật này của Ngọc mỹ nhân chỉ sửng sốt chốc lát, khóe miệng nhếch lên nụ cười vui vẻ. Chớ nhìn hắn ta đang cười, người biết rõ hắn ta sẽ thấy đáy mắt hắn ta lóe lên sự băng lãnh rồi biến mất. Ánh mắt phảng phất như có thể thấy rõ tất cả, nhìn nàng ta chằm chằm, nụ cười có mấy phần thâm ý.

“Ồ? Không ngờ một người trong giang hồ như nàng lại biết nhiều như vậy?”

Mộ Hàm nghe xong lời này, lập tức chắc chắn Vệ Du Sâm đây là cố ý thăm dò. Lại liên tưởng đến nhất cử nhất động vừa rồi của hắn ta, đều là đang thử thăm dò vị Ngọc mỹ nhân này?

Lúc này sắc mặt nàng lạnh lẽo. Tính cách đa nghi của nam nhân này, qua nhiều năm như vậy sợ chỉ có tăng lên!

Ngọc mỹ nhân chậm rãi ngước mắt, đôi mắt đẹp trong veo lãnh đạm, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Vệ Du Sâm yên tĩnh như nước đọng trong giếng sâu, không hề gợn sóng.

“Thần thiếp tuy là nữ tử giang hồ, nhưng cũng biết mạng sống không dễ dàng, đã vào cung vì hoàng thượng, đương nhiên phải học hỏi chút ít. Nếu thần thiếp cái gì cũng không biết mà lại lao vào, lỡ may đụng phải vị quý nhân nào, chẳng phải bù không được mất sao?”

Vệ Du Sâm nghe xong, hờ hững lay chén rượu trong tay, trong mắt tràn đầy hứng thú: “Nha đầu nàng đúng là rất thành thật.”

“Từ trước đến nay, thần thiếp biết gì nói nấy, nhất là ở trước mặt hoàng thượng, làm gì che giấu được tất cả, thiếp thân cần gì tự cho mình là thông minh chứ?”

Dáng người Ngọc mỹ nhân chẳng những thanh lệ thoát tục, ngay cả âm thanh cũng lay động như tiếng suối. Một lời nói ra, thật như ảo, ảo như thật, thật thật giả giả, giả giả thật thật. Dù cho trong lòng Vệ Du Sâm có giận nhưng cũng không thể phát tiết ra trước mặt nhiều người. Nhất là, cơn tức giận này đến từ cái gọi là “phu thê tình thâm”.

Bốn chữ này trước mặt hắn ta và Cừu Trinh giống như một cái bạt tai lạnh buốt, tát lên mặt bọn họ, khiến họ có tức giận, có không cam lòng nhưng cũng không trút giận ra được.

Một khi có phản ứng thì chẳng khác nào bị lột sạch quần áo đứng ở trước mặt mọi người. Chột dạ, ảo não, thầm hối hận…

Càng thêm khiến hắn ta chú ý tới chính là lúc này là thời kỳ nhạy cảm của “án mạng chữ Đỗ”, ai biết người những kẻ kia muốn giết kế tiếp là ai?

Chỉ cần Ngọc mỹ nhân này còn một ngày, những người kia sẽ thấy rằng hắn ta vẫn còn nhớ thương hoàng hậu. Mặc dù ý nghĩ này không khỏi làm mất thân phận, lộ ra tên hoàng đế như hắn ta nhát gan sợ gánh chịu sự trả thù của kẻ khác. Phiền muộn không thôi.

Nhưng bọn chúng có thể vô thanh vô tức giết chết bốn viên đại tướng của hắn ta. Bản lĩnh như vậy, sao hắn ta lại không kiêng kị, không chột dạ chứ? Càng thêm đáng hận là người của hắn ta còn không tóm nổi cái đuôi của đối phương. Đây là lần đầu tiên sau khi Vệ Du Sâm kế vị nhiều năm cảm thấy sợ hãi đến như vậy.

Không thể không nói, sự xuất hiện của Ngọc mỹ nhân đích thật là cơ hội, cơ hội này quá mức hoàn mỹ. Ngay cả thân phận này cũng không hề có kẽ hở, hắn ta cũng hoàn toàn không tìm ra được bất kỳ lỗ hổng gì. Nữ nhân như vậy, không nghi ngờ cũng được. Bảo hắn ta cứ thế thả nàng đi, hắn ta lại không nỡ, chỉ với gương mặt kia đã giống chừng tám phần với Đỗ Vân Ca năm đó. Dung mạo này cộng thêm tính cách băng giá, dù là Vệ Du Sâm thân là đương kim hoàng thượng cũng không thể thu phục được trái tim của nàng.

Đúng, tuy bên ngoài có truyền lời rằng hắn ta đã sủng hạnh nàng, nhưng sự thật dù hắn ta có tâm tình đó nhưng nữ nhân này không hề thay đổi ý định, hoàn toàn không đồng ý. Nếu không phải hắn ta ép buộc nàng ta ở lại, chỉ sợ nàng ta sớm đã rời đi rồi.

Tính tình nàng ta mạnh mẽ, hắn ta lại không thể dùng sức nhưng cũng không thể bỏ đi mặt mũi hoàng đế được, cho nên hắn ta tấn thăng cho nàng ta vị trí, đồng thời muốn quan sát nữ nhân này thật kỹ. Xem đến cùng là nàng ta thần thánh phương nào, đến cùng có phải đối phương đưa đến mê hoặc hắn ta không.

Cho nên, nàng ta lạnh nhạt với hắn ta vẫn không ngăn được hắn ta cố gắng ở trước mặt người khác ân sủng nàng. Chính là bởi vì trong lòng có tức giận, cho nên khi nàng ta nói ra mấy lời như vậy, Vệ Du Sâm mới phát hiện ra điều không hề bình thường.

Nữ nhân này càng ỷ vào mình chỉ có một thân một mình, không sợ liên lụy ai, càng không sợ chết, ba lần bốn lượt khiêu chiến cực hạn của hắn ta. Nếu không phải định lực của Vệ Du Sâm rất tốt, chỉ sợ sớm không chịu đựng nổi giễu cợt này.

Dù hắn ta nhịn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hề bỏ qua nghi ngờ với nàng ta.

Ngọc mỹ nhân, Úc Yên. Xem đi, cái tên đẹp cỡ nào, sắc phong nàng làm Ngọc mỹ nhân hoàn toàn không hề quá đáng. Chỉ vì cái tên này quá mức hợp với nàng ta.

“Được, nếu nàng đã không ngồi, đương nhiên trẫm sẽ không miễn cưỡng nàng. Vậy đi, nàng muốn ngồi ở đâu thì cứ ngồi chỗ đó, được không?”

Không ai ngờ tới, dưới loại tình huống này, hoàng thượng vẫn nhẫn nhịn, trên mặt bất đắc dĩ, khoát tay với Úc Yên.

Úc Yên cũng không khách khí, hành lễ với Vệ Du Sâm đi về chỗ cuối cùng.

Dáng vẻ khiêm tốn, lãnh đạm kia khiến đám phi tần vốn quen thấp hèn, quen lấy lòng hoàng thượng trong nháy mắt cảm thấy đỏ mặt.

Thì ra, cho dù là là với tính cách như vậy cũng có thể trở thành người mà hoàng thượng đặt trong tim? Xem ra, không phải do các nàng quá giữ lề cũ mà là thế đạo nay đã thay đổi rồi ư?

Bởi vì có khúc nhạc dạo ngắn này khiến cho sóng ngầm trong lòng phi tần đồng thời dâng lên, cũng ý thức được Ngọc mỹ nhân này là tồn tại đặc biệt cỡ nào với hoàng thượng. Xem ra, mấy trò vặt mà các nàng chuẩn bị trước đó không nên mang lên đài thì hơn, chỉ càng mất mặt xấu hổ. Làm ra cái gì không tốt, nói không chừng mất cả chì lẫn chài, được không bù nổi mất. Cho dù là Cừu Trinh, khi nhìn Vệ Du Sâm sủng ái Úc Yên không thể không tạm thời buông bỏ những tâm tư nhỏ không nên có kia, mang theo nụ cười dối trá bồi hoàng thượng thưởng trà.

Nếu đã là yến hội thưởng sen thì hiển nhiên không thiếu được những đồ ăn liên quan đến hoa sen. Ví dụ như phù dung cá chép, phù dung gà phiến, phù dung tôm tháp, bánh ngọt hoa sen, canh hạt sen, bánh ngọt gạo hoa quế, bánh củ sen, ngó sen chua ngọt, mè xửng hạt sen, vân vân. Ngắm hoa lại phối hợp thêm những món ăn có liên quan đến hoa sen hệt như thân sà vào kỳ cảnh, hoà làm một với đóa phù dung.

Dùng bữa không thể thiếu được biểu diễn tài nghệ. Chính là bởi vì đây không phải tiệc tối, cho nên đã giảm bớt phần lớn quy củ, nhưng dù cho như thế, bữa cơm này khó tránh khỏi quá mức không thú vị.

Tĩnh phi đã chuẩn bị không ít tiết mục, nhưng nhìn sắc mặt hoàng thượng hiển nhiên không thích lắm, nhất là ở trên đài Noãn Vũ, gió mát thổi qua, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, không làm gì thì dường như quá mức lãng phí cảnh đẹp khó có được hôm nay.

Thân là người làm chủ lần ngắm sen này, Tĩnh phi cười đứng dậy, cung kính hành lễ với Vệ Du Sâm.

“Hoàng thượng, ngài xem, sắc trời hôm nay rất đẹp, lại đang ở đài Noãn Vũ. Thân trong biển hoa sen, không bằng, mời các vị tỷ muội biểu diễn trợ hứng một chút, cũng không thể lãng phí thời gian mà hoàng thượng đã bỏ ra được, đúng không?”

Chính xác, cơ hội để hoàng thượng có thể ăn trưa cùng một chỗ với tỷ muội các nàng đúng là không nhiều, mặc dù mục đích thưởng sen này là cách mà Ngọc mỹ nhân ra mắt, khiến các nàng biết nàng ta là người trong lòng hoàng thượng nhưng các nàng cũng không thể không cảm tạ Ngọc mỹ nhân. Không có nàng ta, thật sự các nàng không có cơ hồi cùng nhau ăn trưa với Hoàng Thượng.

Vệ Du Sâm nghe vậy, khóe môi có hơi nhếch lên: “Ái phi nói rất phải, mọi người không cần khẩn trương, cứ vui vẻ là được.”

Thật ra trong lòng hắn ta có hơi chột dạ.

Mục đích chính của hắn ta cũng không phải đưa Ngọc mỹ nhân này đến giới thiệu các ái phi này làm quen, cũng không phải là để lộ ra sự sủng ái với nàng ta mà là muốn mượn cơ hội này đẩy nàng ra ngọn gió, ép nàng để lộ điểm mấu chốt của mình. Nhưng hiển nhiên tất cả mọi người đều hiểu lầm, hiểu lầm hắn ta thương yêu nàng, hiểu lầm nàng là người hắn ta đặt trong lòng. Cho nên qua nửa ngày như vậy, không có ai làm gì nàng cả.

Nói không thất vọng vậy là giả, thế nhưng hắn ta thật sự mong đợi, nhưng lại sợ những nữ nhân này chơi đùa quá mức, không cẩn thận đùa chết người ta! Cho nên giờ khắc này Vệ Du Sâm là vô cùng xoắn xuýt. Có điều sự tình đã đến bước này cũng không thể khiến hắn ta có tâm tư sợ hãi mà lui nữa, chỉ có thể dựa theo kế hoạch cũ để nàng tự sinh tự diệt.

Nếu như nàng không chống cự nổi, chỉ có thể nói nàng không biết tự lượng sức, chỉ có chút bản lĩnh này đã vọng tưởng trở thành người kế tiếp?

Tĩnh phi thấy hoàng thượng cũng không phản đối, vui mừng trong bụng, lúc này mới nhìn về phía chư vị tỷ muội.

“Hoàng thượng đã mở miệng, mọi người còn chờ gì nữa. Có sở trường gì cứ thể hiện ra đi!”

Lời vừa nói ra, phi tần còn quấn lấy hoàng đế cũng đều làm ra vẻ kích động, nhưng ở trong đấy cũng chỉ có hai người khác biệt.

Một là Hi phi nương nương từ trước đến nay không hỏi thế sự, một là Ngọc mỹ nhân Úc Yên cứ nhìn chằm chằm hồ sen sau lưng như có điều suy nghĩ. Hai người bọn họ, một là không quan tâm, một người khác là không đếm xỉa đến.

Ai nấy đều dốc hết sức mượn cơ hội này để lấy lòng hoàng thượng, chỉ có hai người này lại hoàn toàn khác với những nữ nhân này.

Thời gian của hoàng thượng có hạn, không có khả năng để tất cả mọi người lên biểu diễn. Tĩnh phi thấy dáng vẻ kích động của mọi người cũng không biết nên sắp xếp ai lên trước, ai lên sau. Lỡ may làm không tốt sẽ đắc tội với người ta nên nàng ta dứt khoát đi lên đầu. Loại hành động này, có chỗ tốt cũng không tốt. Nếu Tĩnh phi là người tổ chức yến hội này, nàng lên, tự nhiên cũng không có ai quở trách, cho nên, đa số đều không có ý kiến.

“Nếu tất cả mọi người đều đang chuẩn bị, vậy thần thiếp xin phép múa rìu qua mắt thợ, ném gạch dẫn ngọc. Hoàng thượng, thần thiếp không có bản lĩnh gì, không bằng viết mấy chữ đưa cho Ngọc muội muội nhé?”

Chữ của Tĩnh phi trong hậu cung rất nổi danh. Chữ của nàng đoan chính như người nàng, mặc dù đôi khi sẽ có tính tình đùa giỡn một chút, thế nhưng những chữ này vẫn cứ đoan trang như trước.

Nàng ta vừa mới lên đã nói muốn tặng chữ cho Ngọc mỹ nhân khiến mọi người rất kinh ngạc, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, cũng hợp tình hợp lý. Dù sao yến hội ngắm sen hôm nay, ai lại không biết là hoàng thượng đặc biệt chuẩn bị vì Ngọc mỹ nhân?

Úc Yên đang chìm trong suy nghĩ của mình thình lình bị người gọi tên, cung nữ ở bên cạnh vội vàng giật giật ống tay áo của nàng ta. Úc Yên lấy lại tinh thần, vừa lúc chạm phải ánh mắt của mọi người, nhưng đáy mắt lại mang theo thần sắc mê mang, làm cho Cừu Trinh nắm lấy cơ hội.

“Ồ? Nhìn dáng vẻ này của Ngọc muội muội, chẳng lẽ không thích?”

“Không thích cái gì?”

Úc Yên nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Tĩnh phi đã hơi xấu hổ, chậm rãi đứng lên. Cung nữ ở bên cạnh muốn nói mấy lời nhắc nhở, nhưng thấy chư vị nương nương ai cũng không có ý muốn ra mặt, một cung nữ như nàng sao dám vượt quá giới hạn nên chỉ có thể cúi đầu, không nói lời nào.

Ngay khi tất cả mọi người đều cho là Úc Yên sẽ mất mặt, nàng ta lại không kiêu ngạo, không tự ti nhẹ nhàng nói.

“Nương nương tự mình ban tặng, đó là vinh hạnh của Úc Yên, sao lại nói không thích? Úc Yên cám ơn Tĩnh phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an.”

Thì ra…

Nàng ta nghe được?

Không bị trúng chiêu. Mộ Hàm nhẹ nhàng thở ra. Nàng biết, người mà tiểu thư tự mình dạy sao lại chỉ có chút khả năng ấy? Quan sát khắp nơi, tai nghe chuyện tám hướng, hiển nhiên chắc chắn phải có. Nếu không, chỉ cần hơi thất thần, đối thủ có thể lấy mạng của ngươi.

Mặc dù Mộ Hàm thấy dễ dàng, thế nhưng trong mắt Cừu Trinh lại dần dần tràn ra ý cười. Nữ nhân này, tuyệt đối không hề vô hại như dung mạo của nàng. Úc Yên, Ngọc mỹ nhân phải không? Xem ra, bản cung còn cần phải lĩnh giáo của ngươi thật tốt.

Mà Tĩnh phi bên kia đã cong khoé môi, khẽ vuốt cằm nhìn Úc Yên: “Người tới, mang bút mực.”

Hôm nay Tĩnh phi mặc một bộ cung trang màu hồng đào, nhìn so với xung quanh, tự mang theo một cỗ mềm mại tươi đẹp.

Khi bút mực, giấy nghiên được mang lên, tay phải Tĩnh phi cầm bút lông, tay trái thì nắm lấy tay áo rộng, nhàn nhạt quét mắt nhìn khuôn mặt nõn nà của Úc Yên, dung nhan xinh đẹp lập tức hiện lên sự tự tin. Khóe môi khẽ nhếch, ý vị sinh động, bút pháp tú dật hiện ra trên trang giấy vuông vức.

“Nước trong lộ bóng sen. Ném sức trang gọt đẽo!”

Lúc mười chữ này được viết ra trước mặt mọi người, Vệ Du Sâm bỗng nhiên vỗ bàn một cái, dưới biểu tình giật nảy của chúng phi tần, trắng trợn ca ngợi.

“Hay, rất hay, quá hay. Chữ đẹp, người đẹp, thơ càng đẹp! Không tồi, chữ của Nhu nhi viết rất tốt. Mấy chữ này rất thích hợp với Ngọc mỹ nhân. Trong chúng phi tần, không ai hợp với chữ này hơn nàng. Ngọc nhi, còn không nhanh cám ơn Tĩnh phi?”

Úc Yên cũng không nghĩ tới, Tăng Nhu đánh giá nàng ta cao như vậy, chỉ là từ trước đến nay nàng ta không thích thể hiện sắc mặt, nếu muốn tìm ra biểu tình thứ hai ở trên mặt nàng ta thật đúng là không dễ dàng.

Nhưng mà biểu tình dù không có, hành động vẫn phải có, lúc này đi lên khỏi vị trí của mình, hành lễ với Tĩnh phi: “Thần thiếp tạ ơn nương nương ban chữ, khấu tạ nương nương ban thưởng.”

Tĩnh phi nhìn nàng ta quỳ gối trước mặt mình, dáng vẻ chân thành tạ ơn, tâm tình không khỏi thấy tốt, lập tức tiến lên tự mình đỡ nàng ta: “Muội muội mau đứng dậy. Tỷ tỷ ta thực tế là muốn khoe khoang chữ của mình, cũng không phải muốn muội muội ở đây cảm ơn. Mau lên nào, nếu không hoàng thượng sẽ đau lòng, vậy tỷ tỷ khéo thành tội nhân mất. Nhanh, muội muội thích là tốt rồi, cũng không uổng công tỷ tỷ ca ngợi muội!”

Bút tích trên bàn được người bên cạnh Tĩnh phi tay mắt lanh lẹ cuộn lại, tự mình đi đến trước mặt Úc Yên, quỳ xuống, hai tay nâng qua đỉnh đầu: “Mời Ngọc mỹ nhân nhận lấy.”

Không thể không nói, người bên cạnh Tĩnh phi xem như đã dành cho Ngọc mỹ nhân lễ nghi khá cao. Người bên cạnh Ngọc mỹ nhân bước lên nhận lấy, Úc Yên lại lần nữa hành lễ với Tĩnh phi: “Cảm tạ Tĩnh phi nương nương.”

Tĩnh phi mỉm cười, lúc này mới lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng. Mặc dù nàng biểu diễn rất đơn giản, nhưng không thể không nói, khiến cho hoàng thượng hài lòng, như vậy là đủ rồi!

Cừu Trinh nhìn hết tất cả, một lần nữa càng tin mấy lời của Mộ Hàm hơn: “Có lẽ ngươi nói không sai, đúng là nên xu nịnh nàng ta!”

Ít ra đến ngắm sen hôm nay vẫn chưa có người nào dám công khai đối nghịch với Ngọc mỹ nhân.

Ngay cả Tĩnh phi cũng cho Ngọc mỹ nhân mặt mũi, tự mình thưởng chữ, mà tiếp theo đó chỉ có vẻn vẹn bài thơ kia cũng có thể đủ khiến cho trong lòng Ngọc mỹ nhân này nhảy cẫng đã mấy ngày.

Cho dù ai tán dương mình như vậy, trong lòng hẳn đều rất vui vẻ chứ?

Mọi người đều là người, nàng ta không cho rằng vị Ngọc mỹ nhân có thể chống đỡ được lòng hư vinh ấy.

Dù sao chuyện nịnh nọt này, ai mà không biết chứ?

Cái trò mượn gió bẻ măng, trong hậu cung không đơn thuần chỉ là trò chơi của những vị chủ nhân, mà ngay cả người ở dưới giẫm đạp từ thấp để được nâng cao cũng là chuyện thường xảy ra.

Bây giờ Ngọc mỹ nhân đắc thế, những người cũ trong cung cũng phải biểu hiện một chút.

Vì thế, bên này Tĩnh phi vừa mới thưởng chữ, bên kia Lan phi và Vân phi một đàn một tranh hợp tấu một khúc “Cao sơn lưu thủy”. Ấy vậy mà không hề trúc trắc, ngược lại hai nhạc khúc hòa làm một, sinh ra mị lực được trời đất đặc biệt ưu ái. Phát huy sức sống của núi non vô cùng tinh tế, nét quyến rũ sâu lắng của nước, khiến người vỗ án tán dương đồng thời không quên cảm thán.

Nhóm phi tần trong hậu cung có rất nhiều cao thủ. Chỉ một buổi ngắm sen nhỏ nhoi vậy mà có thể nhìn thấy nhiều cao thủ quyết đấu như thế, khiến tâm tình yên lặng nhiêu năm của Úc Yên có mấy phần kích động.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất