Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 401: Hoa lệ bị vứt bỏ?

Vị trí của Linh Diên vừa khéo thấy rõ sự chán ghét trong mắt Vệ Giới, nhưng nàng không định tham gia vào lúc này. Trò chơi vừa mới bắt đầu, nếu công bố bí mật lớn nhất trước nhiều người, vậy không khỏi quá nhàm chán. Nàng thậm chí còn tranh thủ nháy mắt với Công Tử Diễn phía sau. Công Tử Diễn giờ mới hiểu Diên Nhi nhà bọn họ là cố ý. Như vậy cũng tốt, đỡ cho nàng ấy phải trao đổi tin tức với Diên Nhi. Không ngờ rằng hai tỷ muội bọn họ trong chuyện này lại ăn ý bất ngờ.

Hai người bọn họ đã rõ, người của Bất Dạ thành cũng đã được Phong hộ pháp cảnh cáo, đương nhiên sẽ không ngốc nghếch vạch trần. Nhưng cùng rơi vào sương mù còn có tứ thiếu gia Phượng Trì.

Mắt thấy bộ dạng Ngọc Ngân không giống như đang đùa giỡn, bốn người cũng chần chừ tiến lên. Nhưng họ mới đi được khoảng ba thước đã nhận được ánh mắt của Linh Diên, thậm chí Công Tử Diễn còn đứng ra cản đường bọn họ.

Mặc dù bốn người vô cùng nghi hoặc nhưng cũng chỉ có thể kiềm chế tò mò trong lòng mà ngừng lại.

Bên kia, cuộc tranh chấp giữa Vệ Giới và Ngọc Ngân vậy mà đã đến tình trạng căng thẳng tột độ. Vệ Giới là tức đến điên người, còn Ngọc Ngân thì vô cùng oán hận, hai người không ai nhường ai, điều này khiến cho Linh Diên ở giữa cảm thấy thú vị và buồn cười, đồng thời khó tránh khỏi có chút phiền lòng.

Từ trước đến nay Vệ Giới không giỏi tranh cãi ầm ĩ, ngược lại thích dùng hành động thực tế để biểu đạt cảm xúc của mình hơn. Nhưng Ngọc Ngân thì sao, vốn là một người mồm mép tép nhảy, xảy ra cãi vả một cái thì càng đạt tới đỉnh cao. Vệ Giới từ trước đến nay ít nói, làm sao có thể là đối thủ của hắn ta?

Cuối cùng, Vệ Giới dứt khoát ra tay. Tuy rằng Linh Diên không biết thực lực của Ngọc Ngân nhưng hắn ta vừa ra tay thì nàng đã biết nhất định sẽ thua, thực lực này rõ ràng không bằng Vệ Giới!

Quả nhiên, Vệ Giới dưới tình huống ôm nàng vậy mà cũng có thể hoàn toàn chế ngự Ngọc Ngân. Lúc hắn tức giận giẫm lên ngón tay của Ngọc Ngân khi đi lướt qua hắn ta, Linh Diên thấy rõ khó chịu trong mắt hắn ta.

Ngay khi Linh Diên cho rằng cuộc cãi vả của hai người này sẽ kết thúc như vậy, không ngờ rằng một cảnh ngoài ý muốn đã xảy ra.

Vệ Giới đột ngột dừng bước, bỗng dưng xoay người nhìn Ngọc Ngân, “Ngươi mẹ nó làm gì ta?”

Mặc dù Ngọc Ngân dùng tư thế cực kỳ chật vật bị Vệ Giới nghiền ép, nhưng sau khi hắn Vệ Giới nói thế, hắn ta lại ung dung bình thản đứng dậy, phủi bụi trên người mình y như thật. Sau đó, đôi mắt hoa đào hẹp dài mà sâu thẳm của hắn ta từ từ nhìn tới, lộ hàm răng trắng tuyết lạnh lùng với Vệ Giới.

“Ngươi nói xem trẫm làm gì ngươi? Đánh không lại ngươi, chẳng lẽ trẫm đáng phải nằm đây hả? Ha ha, Vệ Giới, ngươi không khỏi tự phụ quá mức rồi! Từ trước đến nay trẫm không dễ chọc, dám cướp nữ nhân của trẫm, không trả giá một chút sao được chứ? Thức thời thì mau bỏ người xuống, nếu không ngươi đừng trách trẫm không niệm tình huynh đệ!”

Linh Diên đồng tình nhìn Vệ Giới, thầm nghĩ chỉ sợ bây giờ hắn sắp tức chết rồi nhỉ?

Rõ ràng là ôm nữ nhân của mình, bây giờ lại bị huynh đệ mình nói quá quắt như thế. Chậc chậc, không biết cái này có tính là báo ứng hay không?

Linh Diên nhìn đầy hứng thú, nhưng Vệ Giới lại mặt mày ấm ức, hắn chưa từng bị thua thiệt như vậy. Vệ Giới đột nhiên rũ mắt, vừa khéo chống lại ánh mắt xem náo nhiệt của Linh Diên, khóe miệng bất giác nở nụ cười khổ.

“Xem ra trông chờ nàng giải thích với hắn ta một chút là chuyện không thể đúng không?”

Linh Diên nghịch vòng ngọc trên cổ tay, không nóng không lạnh liếc hắn, “Biết rõ còn hỏi, ngươi làm vậy không phải tự chuốc lấy nhục là gì?”

Vệ Giới tiếp tục cười khổ, “Nhưng mà, ta trúng độc.”

Ban đầu Linh Diên không chú ý, sau khi Ngọc Ngân nói câu kia đã tỉnh bỏ chẩn mạch cho hắn, vì vậy lúc Vệ Giới thử tìm kiếm sự đồng tình ở chỗ nàng, Linh Diên lại nở nụ cười dữ tợn với hắn: “Ha ha, ngươi, đáng, đời!”

Cơ thể Vệ Giới khẽ run lên, trong tròng mắt đen xẹt qua chút u ám: “Nha đầu, nàng xác định đây là lời xuất phát từ lòng mình sao?”

Linh Diên hừ lạnh một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp không có chút cảm xúc nào, “Ngươi nói xem? Chẳng lẽ ngươi còn trông chờ ta làm gì cho ngươi? Vệ Giới, có phải loại người tỏ vẻ đương nhiên như ngươi càng đáng đánh hơn Ngọc Ngân không? Không phải ngươi thật sự cho rằng qua ba năm, ta vẫn sẽ không oán không hối trả giá cho ngươi như ba năm trước chứ? Đừng có nằm mơ, kiếp này ngươi không có cơ hội đó đâu!”

Giọng nói của Vệ Giới nghèn nghẹn, “Diên Nhi, nàng thừa biết ta không có ý đó.”

“Ta không cần biết ngươi có ý gì, dù sao ở chỗ ta ngươi không còn bất kỳ cơ hội nào nữa rồi. Đúng là hôn thư của Linh Diên và ngươi vẫn còn, nhưng chẳng mấy chốc nó sẽ trở thành giấy lộn, giữa ngươi và ta sẽ biến thành kẻ thù thật sự!”

Nói đến đây, nàng quăng cho hắn một nụ cười khinh “ngươi tự giải quyết cho tốt”, dứt khoát không chút cho dự nhảy xuống khỏi khuỷu tay của hắn, mặc kệ Ngọc Ngân vẻ mặt mừng rỡ, xoay người đi tới chỗ Công Tử Diễn: “Ở đây đã xử lý xong chưa?”

Công Tử Diễn vẻ mặt nặng nề nhẹ gật đầu, “Cũng tàm tạm rồi.”

“Vậy chúng ta đi thôi!” Linh Diên bước đến bên cạnh Công Tử Diễn, “Bất Dạ thành đã bị phá hủy, chúng ta thu dọn một chút rồi rời khỏi nơi này nhé?”

Công Tử Diễn không đành lòng quay đầu lại, ánh mắt rơi vào từng mảnh gói viên gạch của Bất Dạ thành, trong mắt viết đầy đau xót và không đành.

“Nhưng Diên Nhi, cấu trúc tổng thể của nó vẫn còn, chẳng lẽ chúng ta cứ vứt bỏ nó như thế sao?”

Linh Diên nhếch môi, “Sao lại thế chứ? Chúng ta chỉ tạm thời rời khỏi. Thay vì sửa chữa nó hiện tại, chi bằng chờ sau khi tất cả đều sóng yên biển lặng rồi lại tới, tỷ nói có đúng không?”

Ý của Linh Diên rất rõ ràng, Bất Dạ thành đã bị thiệt hại nặng nề lần thứ hai, nếu sửa chữa hiện tại, tương lai không biết còn phải đối mặt với thiệt hại thế nào, chi bằng sớm chấm dứt đau khổ của chỗ này. Đợi sau khi mọi thứ nên kết thúc đều kết thúc thì tới xây dựng lại nơi này. Đến lúc đó, tất nhiên Bất Dạ thành sẽ dùng trạng thái hoàn mỹ nhất của mình hiện ra trước mặt bọn họ.

Linh Diên đã nói rất rõ ràng, Công Tử Diễn còn nói gì được nữa? Tuy rằng nàng ấy không đành lòng đi, mặc dù có lỗi với những huynh đệ tỷ muội đã chết, nhưng bây giờ đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, quả thực không thích hợp xây dựng rầm rộ. Huống chi cho dù bọn họ muốn cũng không đủ nhân lực.

Công Tử Diễn lướt nhìn đội ngũ chỉ còn lại mười mấy người, trong mắt là muôn vàn đau đớn và thương tiếc. Nếu ép buộc mọi người ở lại khởi công xây dựng, không biết cuối cùng có còn lại người nào hay không. Đặc biệt kẻ địch đã tìm ra nơi ở của bọn họ, nếu tiếp tục kiên quyết bảo vệ, quả thực không có bất kỳ ý nghĩa gì.

“Được, tất cả nghe theo muội.”

“Vậy mau thu dọn những thứ đáng giá của Bất Dạ thành chúng ta đi, chỗ này để lại cho ta xử lý.”

Công Tử Diễn nhìn xoáy vào nàng, nhẹ gật đầu, “Được.”

Sau khi Công Tử Diễn dẫn theo những người còn lại của Bất Dạ thành rời khỏi, Linh Diên lại đi tới trước mặt tứ thiếu gia Phượng Trì nháy mắt với bọn họ vài cái.

“Bất Dạ thành sắp đóng lại, nếu chư vị không có chuyện gì thì hãy đi trước, đợi sau khi bên phía Bất Dạ thành chấm dứt, nhất định bọn ta sẽ đích thân tới cửa cảm ơn.”

Sau khi nhóm Tô Ngu nhận được ám chỉ của Linh Diên, không khỏi tỏ vẻ bất đắc dĩ. Nha đầu này, xem ra là quyết tâm muốn trừng trị Vệ Giới rồi. Nhưng đây cũng là chuyện bọn họ thích nhìn thấy. Mấy năm qua bọn họ không ngừng khiêu chiến Vệ Giới, không ngừng gây chuyện cho hắn, nhưng kết quả chẳng những bọn họ không trả thù thành công mà còn rước lấy bực dọc đầy mình. Bây giờ muội muội có thể sống sót trở về, chuyện này đã là ân huệ lớn lao đối với bọn họ, tất nhiên muội muội nói gì chính là thế đó.

“Vậy bọn ta đi trước một bước, Phượng Trì sơn trang xin đợi đại giá của các vị bất kỳ lúc nào.”

“Tất nhiên rồi.”

Sau khi Linh Diên lưu luyến tiễn mấy vị ca ca thì hờ hững xoay người, nói với Vệ Giới và Ngọc Ngân:

“Ta cảm ơn các ngươi xuất hiện vào giây phút Bất Dạ thành nguy cấp nhất, giúp bọn ta giải quyết nguy cơ lần này. Nhưng các vị cũng thấy rồi đó, Bất Dạ thành đã đổ nát thế này rồi, chỉ sợ không có cách chiêu đãi nhị vị. Nếu nhị vị có chuyện gì khác, các vị có thể tự mình rời khỏi. Sau này nhất định bọn ta sẽ tới cửa tỏ ý cảm ơn.”

“Sao linh lực của nàng lại biến mất?” Vệ Giới tìm được cơ hội, cuối cùng cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Linh Diên vô cảm nhìn hắn, “Ngoài ý muốn.”

Ngọc Ngân nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng lại không nói ra được là chỗ nào lạ. Có điều muốn hắn ta tin nữ nhân trước mắt không phải Hoa Nhan của hắn ta mà là Phượng vương phi của Vệ Giới, vậy không khỏi quá bức buồn cười.

Nhất là gương mặt này, rõ ràng y hệt nữ tử áo trắng xuất hiện ở nước Yến hôm đó. Nàng không phải Hoa Nhan thì còn có thể là ai?

Linh Diên sao?

Nhưng rõ ràng Linh Diên không như vậy?

Ngọc Ngân cảm thấy đầu của mình vào giờ phút này giống như bị thắt lại, không gỡ ra được.

Vì vậy sau khi trầm mặc một lát, hắn ta thoắt cái ngẩng đầu lên, “Không được, ai biết có còn kẻ địch tới hay không? Ta muốn đi theo bên cạnh nàng, vĩnh viễn bảo vệ nàng, hoặc là tốt nhất nàng trở về nước Yến với ta.”

Linh Diên cạn lời nhìn hắn ta, cả Vệ Giới mà nàng còn chẳng thèm ngó tới, sao lại dính dáng tới tên hoàng đế lố lắng này được?

Nhưng sau khi Linh Diên nhìn thấy biểu cảm khinh bỉ cũng không kém của Vệ Giới, khóe miệng lại nhếch lên thành một nụ cười ẩn ý sâu xa.

Nếu bây giờ tạm thời Bất Dạ thành đã đóng, bọn họ cũng không có nơi để đi, vậy đến nước Yến một chuyến thì sao?

Nghĩ tới đây, Linh Diên không khỏi len lén cười: “Được, ngươi đã nói ta là hoàng hậu của ngươi, vậy ta đi xem thử thì sao? Nói không chừng còn có thể tìm lại một chút ký ức!”

Vệ Giới:…

Thế nên, hắn bị hoa lệ bị vứt bỏ sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất