Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 419: Thân thế của Mạnh Linh

“Hoàng thất đế quốc?” Linh Diên kinh ngạc ngước mắt, nhưng rất nhanh sau đó nàng khôi phục lại bình thường: “Đúng là lợn sợ béo người sợ nổi tiếng mà, ha ha, xem ra đúng là không sai. Lúc ngươi không có tiếng tăm gì thì có ai thèm đá động đến ngươi. Lúc ngươi công thành danh toại rồi thì một đám phiền phức nối đuôi nhau đi nịnh hót. Xem ra lần này Phượng Trì sơn trang không thể đứng ngoài rồi!”

“Muội muội à, đây không phải là điều chúng ta đã sớm đoán được sao? Giờ thì tốt rồi, hoàng thất đế quốc đó, cứ coi bọn họ là bàn đạp để tiến vào Long đế quốc không phải được rồi sao?”

Có thể vào Long đến quốc tu luyện là ước mơ của rất nhiều tu luyện giả, đương nhiên bao gồm cả năm người Tô Ngu.

Linh Diên bình tĩnh nhìn các ca ca vừa bước vào: “Yên tâm, ta nhất định sẽ giúp các huynh thực hiện nguyện vọng này, nhưng tỷ tỷ à, tỷ đã nghĩ kỹ chưa, tỷ muốn dùng thân phận nào để đối mặt với những người đó đây?”

Thân phận hai người đến giờ vẫn mơ hồ không rõ, nhưng bọn họ cũng biết gương mặt này nhất định sẽ để lại tai họa. Vì vậy, ngay từ đầu các nàng không định dùng gương mặt này xuất hiện trước người Long đế quốc.

Trước kia khi ở cấm địa, nàng vẫn luôn đeo mặt nạ, lộ ra mặt thật với Vệ Giới, nói thật nàng cũng chỉ ra vẻ mà thôi.

Năm đó hình tượng xấu xí của Linh Diên nàng đi sâu vào lòng người thế nào chứ, giờ khó khăn lắm mới bình thường, trở nên xinh đẹp, sao có thể không lôi ra làm dáng một phen?

Vốn mọi chuyện đang êm đẹp, còn thỏa mãn lòng hư vinh thật lớn của bản thân, nhưng nàng không thể nào ngờ được cái thằng nhãi Vệ Giới này lại mới liếc mắt một cái đã nhận ra nàng, chẳng lẽ nam nhân này cầm tinh con chó hả?

Nếu không bị một câu “chuyện gì nên giải quyết thì hãy giải quyết cho dứt điểm” của ca ca lừa, thì giờ làm có chuyện nàng lại bị thằng nhãi này dây dưa chứ?

Mỗi khi nghĩ đến đây nàng lại nghiến răng nghiến lợi, đấm ngực dậm chân. Sớm biết vậy thì nàng sẽ không xuất hiện ở nước Tư U rồi, đáng ra nàng không nên nhận nhiệm vụ này mới phải!

Công Tử Diễn kéo quần áo, ngước mắt nhìn Linh Diên: “Cách ăn mặc của bổn công tử có gì không đẹp sao?”

Linh Diên vừa nghe vậy, cúi đầu nở nụ cười: “Đẹp thì đẹp đó, nhưng tỷ tỷ có chắc là không ai nhận ra thân phận của tỷ không? Một nơi đặc biệt như Bất Dạ thành mà không có ai chú ý đến tỷ sao?”

Ý của Linh Diên rất rõ ràng, nhưng điều nàng lo lắng hơn là có lẽ những kẻ theo dõi bọn họ đã sớm để mắt đến Công Tử Diễn rồi. Nếu không thì sao lại đúng lúc sau khi nàng ấy rời khỏi Bất Dạ thành thì lại phái người đến bao vây Linh Diên chứ?

Nhưng rõ ràng Công Tử Diễn chẳng để tâm chút nào: “Không sao, nếu bọn họ thật sự theo dõi ta thì cũng sẽ không bỏ qua nghĩa phụ đại nhân, chủ nhân của Bất Dạ thành. Tuy nhiên, hiển nhiên là nghĩa phụ không để tâm đến, nếu thế thì chúng ta lo lắng gì chứ? Ngoài ra, đã đến nước này rồi muội sợ này sợ nọ có ích gì?”

Cả Bất Dạ thành nói hủy là hủy đã đủ chứng minh đối thủ của bọn họ đáng sợ đến thế nào. Nếu đối phương bằng mọi giá muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết thì trốn cũng không trốn được, thế thì tự giày vò khổ sở làm gì?

Thay vì trốn trốn tránh tránh, chẳng bằng ngay từ đầu chuẩn bị tinh thần coi cái chết như không. Hơn nữa, nàng ấy thấy bọn họ không cần phải quá cẩn thận như vậy.Lời của nghĩa phụ và các ca ca tuy không sai, nhưng không thích hợp với hai người. Vì từ nhỏ đến giờ cả hai không phải người sống giấu mình, Linh Diên là thế, nàng ấy cũng vậy.

Suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, Linh Diên cười toe toét, không kiềm được bước tới ôm chầm lấy Công Tử Diễn.

“Quả nhiên vẫn là tỷ tỷ hiểu lòng ta nhất, đúng vậy, ta cũng có ý này đó, ca ca với nghĩa phụ cẩn thận quá rồi, tuy rằng cũng là vì an toàn của chúng ta. Nhưng nếu chúng ta cứ mãi co đầu rụt cổ như vậy thì còn gì là chúng ta nữa?”

Ánh mắt Công Tử Diễn hiện lên sự khen ngợi không thể giấu được: “Nếu thế thì tiếp theo có phải chúng ta nên tiếp đón các vị khách đến từ Long đế quốc này thật tốt không?”

Linh Diên phẩy tay áo một cái, giọng đột nhiên lạnh lùng: “Đương nhiên, vậy thì… làm phiền các vị hãy đưa Mạnh cô nương kia vào đây cho ta trước được không?”

Không phải tò mò về nàng sao? Vậy thì nàng cho nàng ta xem đủ!

Nói những lời này xong, Linh Diên xoay người bỏ đi, Công Tử Diễn đảo mắt qua nhìn mấy người Tô Ngu: “Đi thôi, chúng ta tranh thủ trước khi Diên Nhi dịch dung xong mang Mạnh cô nương đó đến đây đi!”

Thực lực mấy người Hoa Mậu tất nhiên kém Công Tử Diễn, mà mấy ngày nay Công Tử Diễn luôn điều động linh lực, thực lực cũng đã dần khôi phục.

Tuy rằng bọn họ chưa từng gặp Mạnh cô nương này nhưng trực giác nói cho họ biết, bàn về thực lực của người bên đế quốc, chỉ sợ người nghịch thiên như Công Tử Diễn còn chưa ra đời đâu.

Có một người mạnh như Công Tử Diễn đứng phía sau, còn có một cao thủ bạch giai như Ngọc Ngân sống chết cầu xin đi theo thì bọn họ còn sợ gì nữa. Yêu ma quỷ quái đầu trâu mặt ngựa gì lên hết đi!

Tung tích của Mạnh Linh nằm trong tay Công Tử Diễn, tuy Bất Dạ thành đã bị hủy nhưng mạng lưới quan hệ ẩn mình trong bóng tối vẫn chưa bị phá vỡ. Hơn nữa mạng lưới quan hệ này còn liên kết với Hoa gia trong đế quốc, thực lực đương nhiên không thể khinh thường.

Không tốn quá nhiều công sức, đoàn người của bọn họ đã tìm thấy Mạnh Linh đang lẩn trốn gần Phượng Trì sơn trang.

Vì bệnh độc tang thi lan tràn khiến khắp đại lục gần như đều là thành trống, theo đó cũng có rất nhiều nhà cửa bỏ không, Mạnh Linh và người của nàng ta đang trốn trong một thôn trang gần đây.

Công Tử Diễn không mang theo nhiều người lắm, cộng cả nàng ấy, Ngọc Ngân và năm người Tô Ngu cũng chỉ có bảy người.

Sau khi Công Tử Diễn dẫn theo bọn họ bao vây Mạnh Linh, nữ nhân ăn mặc như một thôn nữ bình thường kia còn làm vẻ mặt sợ hãi trốn trong góc, cả người run như cầy sấy. Trông dáng vẻ đó của nàng ta, thiếu chút nữa mấy đại nam nhân đã bỏ qua rồi.

“Mạnh Linh, không cần giả vờ, ngươi nghĩ rằng chúng ta đến đây để xem ngươi diễn sao?”

“Công… công tử, dân phụ không rõ ý ngài là gì, đây… ban ngày ban mặt, các ngươi… các ngươi muốn làm gì?”

Dường như Công tử diễn quá lười phải nói chuyện vô nghĩa với nàng ta, nàng ấy lập tức đạp Ngọc Ngân đứng đằng trước một cái: “Đi, trói nữ nhân này lại cho ta!”

Ngọc Ngân vừa nhìn thấy dáng vẻ của nữ nhân kia đã ghét bỏ kinh khủng, nhưng không tới lượt hắn ta mở miệng thì Công Tử Diễn đã trừng hắn ta một cái, ý chỉ nếu ngươi dám làm thân phận của bà đây bại lộ thì bà đây sẽ lập tức thiến ngươi luôn.

Ngọc Ngân sợ tới mức vô thức ngậm chặt miệng, tiện thể còn đẩy Tô Ngu bên cạnh một cái: “Nói ngươi đó? Không nghe hả, mau trói người lại!”

Tô Ngu: … Nên, Ngọc hoàng đế à, ngài như vậy có tính là “chó” cậy gần nhà không?

Được rồi, hắn mắng chửi vua của một nước như vậy hình như hơi quá rồi, đây mà là “chó” gì chứ, rõ ràng là rồng mà!

Tương tác giữa mấy người Công Tử Diễn hiển nhiên cũng đập vào mắt Mạnh Linh. Ánh mắt nàng ta đảo loạn xung quanh nhanh như chớp, khiến người nào đó dấy lên hồi chuông cảnh báo. Cũng may mà mấy người này còn chưa tới mức hồ đồ. Dưới sự vây bắt tấn công từ hai phía, chỉ ba trăm chiêu sau Mạnh Linh đã bị Hoa Mậu khống chế.

Không đợi Mạnh Linh kêu to oan uổng, Công Tử Diễn đã thuận tay ném vào miệng nàng ta một viên thuốc, thuốc vào miệng lập tức tan ra, dù nàng ta có cố nôn thế nào thì cũng không nôn ra được, vẻ mặt vốn còn đang giả vờ giả vịt lập tức thay đổi: “Ngươi cho ta ăn cái gì?”

Ánh mắt lạnh như băng của Công Tử Diễn dừng trên người nàng ta: “Ta còn nghĩ câu đầu tiên ngươi nói phải là ‘Các ngươi là ai?’, ‘Tại sao lại bắt ta?’, ‘Sao lại phải trói ta?’ chứ. Giờ xem ra ngươi cũng biết chúng ta là ai, cũng biết tại sao chúng ta lại trói ngươi lại rồi, đúng chứ?”

Đồng tử Mạnh Linh co lại, sắc mặt đột ngột thay đổi: “Ta hỏi ngươi, ngươi cho ta ăn cái gì?” Với những vấn đề khác, nàng ta không thèm quan tâm.

“Vậy mà còn hỏi sao? Tất nhiên là thuốc-độc đó!” Công Tử Diễn cười nhạo một tiếng, sau đó nhìn Hoa Mậu: “Thả nàng ta ra đi, nàng ta sẽ không chạy đâu, có chạy cũng sẽ quay lại. Độc này người ngoài không giải được, nếu ngươi đã đến đây thì cũng nên biết người ngươi phải đối mặt là ai chứ?”

Trong lòng Mạnh Linh giật thót, rõ ràng là nàng ta không ngờ sẽ bại lộ nhanh như vậy, mà trong mấy người trước mặt nàng ta có thể nhận ra được mấy người Tô Ngu, nhưng nam nhân nhỏ nhắn gầy gò và vị nam tử anh tuấn ăn mặc lấp lánh ánh vàng kia không hề có trong trí nhớ của nàng ta.

Nhưng nhìn dáng điệu của bọn họ rõ ràng là có liên quan đến Phượng Trì sơn trang, Mạnh Linh bất giác nhíu mày: “Ngươi là ai?”

Công Tử Diễn không thèm để ý liếc nàng ta một cái: “Ta là ai thì ngươi sẽ biết ngay thôi, thế nào, có đi không?”

Mạnh Linh tính toán trong lòng một chút, nàng ta dùng ánh mắt hung ác lạnh lùng nhìn chằm chằm người đối diện: “Cũng đã vậy rồi thì phản kháng có tác dụng sao?”

“Không tồi, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đi thôi!” Sau khi dẫn người đi, Công Tử Diễn thản nhiên ra hiệu với nguời nấp trong tối.

Đáng thương cho Mạnh Linh còn nghĩ người của nàng ta vẫn chưa bại lộ mà không biết sau khi bọn họ rời thì, người của Công Tử Diễn đã bắt đầu bắt giết họ, không để lại bất kì ai. Đợi đến khi nàng ta nhận ra thì đã quá muộn rồi.

Mạnh Linh đi theo bọn họ vào thẳng trong Phượng Trì sơn trang. Trên đường đi có không ít người hành lễ với bọn họ, chỉ không hành lễ với duy nhất hai người mà nàng ta tò mò nhất, điều này càng khiến nàng ta thêm tò mò với thân phận của hai người này.

Nàng ta cũng không xa lạ gì với Phượng Trì sơn trang, năm đó nàng ta đã liên lạc thư từ rất nhiều với Phượng Trì sơn trang nên cũng hiểu biết đôi chút về tổ chức này. Thậm chí trước khi đến, nàng ta còn điều tra về Phượng Trì sơn trang, năm người Tô Ngu này đã sớm khắc sâu trong đầu nàng ta rồi.

Chỉ là, dù sao những gì điều tra được cũng sẽ có sai lệch với thực tế, như bây giờ vậy, trong tư liệu của nàng ta chưa từng nhắc đến người này, càng đáng sợ hơn nữa là thực lực của người này rõ ràng không bình thường chút nào.

Vừa rồi, từ đầu đến cuối, bọn họ không hề động đến một ngón tay, chỉ ra lệnh cho năm người kia đã có thể xoay quanh đùa bỡn nàng ta rồi, không ngờ người này thoạt nhìn yếu ớt nhưng thực lực lại không nhỏ chút nào.

Nhân vật như vậy, đáng lẽ nàng ta sẽ không bỏ qua chứ, rốt cuộc là ai?

Khi Mạnh Linh đang bất an không yên tự hỏi bản thân đang đối mặt với nhân vật số một nào thì một nữ nhân mặc xiêm áo màu vàng có dung mạo xinh đẹp và phong thái chững chạc bước tới. Ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng, tim Mạnh Linh đột ngột trầm xuống.

Nhất là khi khóe miệng nữ nhân kia kéo lên một nụ cười tươi rói rực rỡ nhìn nàng ta, Mạnh Linh bất giác rùng mình.

Khuôn mặt này mới nhìn vào tuy rằng xa lạ, nhưng mang đến cho nàng ta một cảm giác vô cùng quen thuộc, lại nhìn phản ứng của mấy người Tô Ngu, gần như trong nháy mắt nàng ta đã đoán ra thân phận thực sự của nữ nhân này.

“Ngươi chính là… Phượng Nguyên?”

Sự khẳng định của Mạnh Linh khiến Linh Diên hơi nhướng mày, ánh mắt lạnh xuống, nhìn nàng ta cười nhưng bên trong không cười: “Mạnh cô nương, đã lâu không gặp!”

Cả người Mạnh Linh run lên, ngước mắt nhìn nàng: “Quả nhiên là ngươi, Phượng cô nương? Chúng ta… đúng là đã lâu không gặp!”

Linh Diên khẽ nhếch môi, hơi quay người sang một bên rồi làm một tư thế “mời” rất hào phóng với nàng ta.

“Nếu là bạn cũ thì không cần khách sáo làm gì, Mạnh cô nương đi đường vất vả rồi, thân là chủ tất nhiên ta phải làm tiệc đón gió tẩy trần cho ngươi mới phải. Người đâu, mau chuẩn bị rượu và thức ăn tốt nhất, hôm nay bổn cô nương phải cố hết sức làm tốt vai trò chủ nhà của mình mới được!”

Mạnh Linh hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy bản thân như không che giấu được bất cứ gì khi đứng trước mặt “Phượng cô nương” này. Ánh mắt nàng nhìn như nhẹ nhàng nhưng lại khiến nàng ta áp lực, khó thở vô cùng.

Kỳ quái, sao trước đây nàng ta không phát hiện Phương Nguyên này lại khó chơi thế chứ?

Mạnh Linh nở nụ cười gượng gạo, khách khí gật đầu với nàng: “Thế này, làm phiền Phượng cô nương!”

“Hả? Năm đó Mạnh cô nương chú ý đến Phượng mỗ như vậy, giờ Phượng mỗ có cơ hội mở tiệc chiêu đãi ngươi, tất nhiên là phải biểu đạt thật tốt lòng biết ơn với ngươi rồi.”

“Thật… thật ra không cần đâu, trước giờ giữa chúng ta đều là giao dịch hai chiều cả mà.”

Sự khách khí của Phượng Nguyên được Mạnh Linh thu hết vào mắt, nhưng nàng ta lại cảm thấy sự áp bách của đối phương khiến nàng ta không chống đỡ được.

Tất nhiên Phượng Nguyên chẳng thèm để ý đến những điều đó, sau khi kéo nàng ta ngồi xuống, bảy người bao gồm cả Công Tử Diễn không nói gì thêm rồi lui xuống. Giờ Công Tử Diễn chưa nên xuất hiện bên ngoài quá nhiều, huống hồ những chuyện thế này giao cho nàng là được rồi.

Quả nhiên, sau khi vị cao nhân Công Tử Diễn mà nàng ta không nhìn thấu rời đi thì Mạnh Linh cũng thả lỏng, vì nàng ta có thể nhìn ra được thực lực của Phượng Nguyên này không cao lắm, cũng chỉ mới xích giai thôi.

Tuy rằng đối với những tu luyện giả của đại lục Tứ Phương thì có thể đạt tới cấp đỏ đã là hơn người rồi, hơn nữa lại còn là cô nương trẻ tuổi như Phượng Nguyên, nhưng giờ Mạnh Linh cũng không có tâm trạng đi quản thực lực của nàng nữa, vì giờ khắc này, nàng ta chỉ để ý ngoại trừ linh lực thì Phượng Nguyên còn có… y thuật.

“Nhiều năm không gặp, có vẻ Phượng cô nương sống cũng không tệ nhỉ?”

“Nhờ sự quan tâm của Mạnh cô nương, mấy năm nay ta cũng coi như khá ổn. Chỉ là không biết đã nhiều năm không gặp Mạnh cô nương, sao lại đột nhiên xuất hiện ở gần Phượng Trì sơn trang của ta vậy? Nếu đã đến rồi thì sao không nói cho muội muội một tiếng, phải để muội muội đích thân nghênh đón mới hợp lẽ chứ!”

Mạnh Linh nghe vậy không khỏi gượng cười: “Sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?”

“Mạnh cô nương không cần khách khí với ta đâu, kỳ thật muội muội vô cùng cảm động và nhớ nhung Mạnh cô nương. Nếu năm đó không nhờ ngươi thì ta đâu thể biết nhiều tin về Long đế quốc vậy chứ? Nhưng năm đó tỷ tỷ cắt đứt liên hệ với ta quá dứt khoát khiến muội muội đau lòng đến chết một phen, không biết năm đó rốt cuộc tỷ tỷ đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Năm đó…

Đề cập đến năm đó, sắc mặt Mạnh Linh bất giác trầm xuống. Nhìn sắc mặt nàng ta thì Phượng Nguyên cũng đoán được nhất định đã xảy ra chuyện gì không hay rồi.

Hơn nữa hình như nàng còn nhớ là vị Mạnh cô nương này giao dịch với nàng là vì gia tộc nàng và Vệ thị, cũng chính là Vệ Du Sâm, có mối thù không đội trời chung.

“Thù của Mạnh cô nương đã báo rồi nhỉ?”

Câu hỏi bất ngờ của Phượng Nguyên khiến Mạnh Linh đột ngột ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt không lành: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Chẳng lẽ Mạnh cô nương đã quên rồi sao? Ngươi từng kể với ta về kẻ thù của mình mà. Thật không khéo lại là tiên hoàng Vệ Du Sâm của nước Tư U, giờ Vệ Du Sâm đã biến mất nhiều năm rồi, có lẽ cũng đã sớm hóa thành một đống xương trắng, không phải thù của ngươi được báo thì là gì?”

Mạnh Linh nhướng mày, hiển nhiên là đã quên mất năm đó sao mình lại nói thân thế cho nàng.

Nhưng rất nhanh nàng ta đã bình thường trở lại. Biết thì làm được gì? Dù sao thù đã báo, còn là do nàng ta tự tay báo, tất nhiên không cần kiêng kị gì.

“Đúng vậy, mối thù này của ta đúng là đã báo rồi, thật trùng hợp là tên cẩu hoảng đế này còn do ta tự tay chấm dứt.”

Lời của Mạnh Linh khiến Linh Diên kinh ngạc ngẩng đầu: “Ý của ngươi là Vệ Du Sâm do chính tay ngươi giết?”

“Vệ Du Sâm và tiện nhân Cừu Trinh kia đều do ta tự tay giết, thế nào? Có vấn đề gì không?”

Linh Diên lộp bộp trong lòng, bất giác nhớ đến sự kiện “án mạng chữ Đỗ” ồn ào năm đó, dù sao thì ngoài chuyện này ra nàng thật sự không nghĩ được tại sao Mạnh cô nương không những thù hận Vệ Du Sâm mà còn vô cùng khinh thường Cừu Trinh.

“Ngươi… không phải là ngươi vì sự kiện ‘án mạng chữ Đỗ’ năm đó mới kết thù với Vệ Du Sâm chứ?”

Lời của Linh Diên khiến Mạnh Linh đột ngột nhìn về phía nàng, sau đó nhếch môi cười như không cười nhìn nàng: “Đúng là không nhìn ra đấy, nha đầu ngươi cũng thông minh lắm, nhưng có chuyện ngươi đã lầm rồi, không phải vì vụ ‘án mạng chữ Đỗ’ năm đó, án mạng chữ Đỗ là sự trả thù của Đỗ gia với hoàng thất. Mà ta cũng vì Đỗ gia kết thù với Vệ gia, ngươi hiểu chưa?”

Dưới ánh mắt đột nhiên lạnh lùng của Mạnh Linh, Linh Diên suy nghĩ cẩn thận trong chốc lát. Trời ạ, nữ nhân này rõ ràng là cũng xếp Đỗ gia vào hàng ngũ kẻ thù rồi!

“Nhưng thật đáng tiếc, tất cả người của Đỗ gia đều chết hết cả, nếu không thì thù này cũng không chuyển đến trên người Vệ Du Sâm rồi. Ha ha, nếu năm đó không phải vì Đỗ gia thì sao lại liên lụy đến nhiều người vô tội như vậy chứ? Tất cả đều tại Đỗ gia, tất cả đều tại Đỗ Vân Ca, nếu không phải vì nàng ta không biết nhìn người, nếu không phải vì nàng ta bị Vệ Du Sâm đùa bỡn trong lòng bàn tay như kẻ ngốc thì sao lại liên lụy đến nhiều người vô tội phải uổng mạng như vậy chứ? Cái gì mà một đời hiền hậu? Mẹ nó, nữ nhân này đúng là tai họa mà, nàng ta đáng phải chết thảm như vậy, đáng đời nàng ta không còn gì cả, nhưng đáng giận ở chỗ nàng ta chết thì chết đi, lại còn kéo theo nhiều người chôn cùng nàng ta như vậy, đúng là tức đến không thở nổi!”

Nàng ta thực sự rất phẫn nộ, khi nổi giận, khuôn mặt nàng ta vặn vẹo, gân xanh trên trán cũng giật giật, hai tay bên hông nàng ta siết chặt thành nắm đấm gần như đã chịu đựng đến cực hạn rồi. Nàng ta như vậy khiến Linh Diên đột nhiên cảm thấy không đành lòng.

“Chẳng lẽ gia tộc của ngươi cũng vì…?”

Giờ nhớ lại, dường như Mạnh Linh đã chết lặng rồi, vẻ mặt nàng ta không chút thay đổi nhìn Linh Diên, bật cười trào phúng.

“Đúng vậy, cha ta chỉ là một tham tướng nho nhỏ trong quân doanh thôi, tỷ tỷ ta cũng chỉ là một thiếp thất của chi thứ Đỗ gia thôi, nhưng… nhưng dù vậy cũng thể thể thoát khỏi thảm cảnh tru di cửu tộc.”

“Vậy năm đó ngươi…” Sao lại trốn thoát được?

“Ta năm đó hả? Ha ha, ngươi không thể tưởng tượng được làm sao ta có thể trốn thoát được đâu? Năm đó nếu ta không được nương dùng thân mình che dấu, nửa sống nửa chết rơi xuống xe ngựa chở thi thể rơi vào bụi rậm, sau đó lại gặp được nghĩa phụ cứu ta rồi đưa ta đến Long đế quốc, thì ngươi nghĩ rằng sao ta có cơ hội sống sót chứ?”

Nghe về cảnh ngộ của Mạnh Linh, Linh Diên khó mà tưởng tượng nổi. Nàng đã nghĩ đến nhiều khả năng nhưng không ngờ Mạnh Linh lại may mắn còn sống như vậy.

Tính ra thì năm đó tuổi của Mạnh Linh…

“Vậy năm đó ngươi chỉ…”

Mạnh Linh lạnh lùng nhìn nàng một cái: “Sáu tuổi.”

Chỉ mới sáu tuổi thôi, không lớn hơn Đỗ Ẩn năm đó bao nhiêu, chuyện này cũng đã qua mười tám năm rồi, tính toán thì Mạnh Linh giờ đã hai mươi tư tuổi rồi.

Linh Diên không thể nói được cảm xúc của mình thế nào, nàng chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng bối rối. Tuy nàng không có giao tình gì với nữ nhân này, nhưng vì lúc nàng xuyên qua chỉ mới ba tuổi, thời điểm không nương không tựa ấy nên nàng có thể hiểu được sự bất lực và đau khổ của nàng ta lúc đó.

Trơ mắt nhìn thi thể người thân của mình bị chất chồng trên xe vận chuyển như rác rưởi, nhất định cảm giác đó rất đau đớn đúng không?

Nhưng nói đi nói lại sao trước đó nàng ta lại nói là thù lớn đã báo? Nói cách khác, chuyện Vệ Du Sâm trúng độc kỳ thật là do nàng ta ban tặng sao?

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi hít một ngụm khí lạnh: “Cho nên năm đó chuyện Vệ Du Sâm và Cừu Trinh bị hạ độc, không phải do Long Khôn mà là do ngươi sao?”

Mạnh Linh nghe vậy thì cười xùy một tiếng, ý lạnh tràn ra trong ánh mắt: “Sao lại là do ta chứ? Muốn trách thì trách hắn ta đắc tội đại hoàng tử, ta chỉ ra tay thay người khác mà thôi. Nếu tự ta có thể báo thù thì hà cớ gì phải mượn tay người khác? Nói đến thì ta hẳn còn phải cảm ơn đại hoàng tử đã cho ta cơ hội này nữa, ngươi xem có phải hay không?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất