Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 428: Đâm chết đám vô lương tâm các ngươi

“Nha đầu, đừng nói trước cái gì, chúng ta bàn bạc kỹ hơn, được chứ?”

Lý Huy đánh giá tình thế, không còn dám hếch cằm nhìn người khác như trước nữa, âm điệu không tự giác hòa hoãn lại.

Mặc dù Linh Diên rất không ưa người này nhưng cũng không thể khiến hai bên lúng túng quá. Nàng đã phân tích thấu triệt lợi và hại rồi, đúng là lời nói ra rất dễ đắc tội với người khác nhưng phàm là Lý Huy có chút đầu óc thì cũng sẽ không đi truy cứu lỗi lầm của nàng.

Đã có sự tự tin này, Linh Diên cũng sẽ không làm bộ làm tịch nữa, khách khí nói với Lý Huy: “Chỉ cần Lý đại nhân không tiếp tục gây khó khăn cho tiểu dân chúng ta thì hiển nhiên chúng ta cũng nguyện ý phối hợp.”

Lý Huy ngượng ngùng cười cười: “Thật sự là không thể khinh thường tiểu nha đầu ngươi, ha ha, Phượng Trì đại nhân dạy rất tốt, dạy rất tốt!”

Nào biết đâu, Linh Diên cũng rất không khách khí cãi lại: “Móc đâu ra chuyện hắn dạy tốt chứ? Cha ta trừ cống hiến được một con tinh ra, lúc có con rồi cũng không làm được gì, cô nương ta lớn được như vậy, đó là do đức hạnh trời sinh…”

Một bộ khờ khạo ngây ngô, Linh Vô Nhai một bên nhìn, đáy mắt tràn đầy ý cười. Đứa nhỏ này, vài năm không gặp, tính khí lại tăng cao rồi. Đã học được cách trêu đùa người ta.

Ngôn luận lớn mật của Linh Diên làm Lý Huy cảm thấy lúng túng. Hết lần này tới lần khác vẫn không thể nói thêm cái gì, chỉ có thể ngượng ngùng phụ họa.

“Đúng đúng đúng, cô nương đức hạnh trời sinh, cô nương thông minh tuyệt đỉnh. Như vậy xin hỏi cô nương, hiện tại chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện chưa?”

Linh Diên ngạo kiều vểnh cằm lên: “Đương nhiên, Lý đại nhân mời nói, chỉ cần không quá ngặt nghèo, ta có thể làm thì sẽ tận lực khiến các ngươi hài lòng.”

Nói như đúng rồi, Lý Huy im lặng bĩu môi, ông vẫn chưa quên, tính nết của nha đầu kia cũng không tốt như vậy.

“Ngươi xem, ta cũng chỉ là bề tôi mà thôi, lần này chúng ta đến đây có mang thánh chỉ tới. Dù ngươi có lý do của ngươi, có tính tình của ngươi nhưng mà trước thánh chỉ, những cái này đều chẳng là gì cả. Cô nương à, hiện tại ngươi không chỉ có bản thân mình mà là mấy trăm người của Phượng Trì sơn trang. Ngươi cũng nên kiêng kỵ một chút chứ?”

Vốn Lý Huy không muốn uy hiếp nhưng rõ ràng Phượng Nguyên này rất khó đối phó, rơi vào đường cùng, ông chỉ có thể lôi vương bài cuối cùng ra. Thánh chỉ đến từ Long đế quốc, tiểu nha đầu ngươi cũng không thể nói bỏ là bỏ được?

Không nghĩ tới, Linh Diên nghe xong lại có bộ dáng không thèm để ý, thậm chí còn can đảm vươn tay ra với ông: “Thánh chỉ đâu?”

“Bổn quan vẫn chưa tuyên đọc đâu!” Lý Huy tự hụt hơi thoái chí, lúc trước ông vẫn còn tự xưng là “ta”!

“Đọc cái gì mà đọc, đọc cái là thân phận của hắn cao lên chắc? Cũng đâu phải hoàng đế của Long đế quốc? Nói trắng ra là, đạo thánh chỉ này đụng tới đám không sợ chết chúng ta thì chỉ là đống vô dụng.”

“Hứ, tự nghĩ bản thân có thể một tay che trời rồi hả? Ta cho ngươi biết, báo ứng vẫn chưa tới đâu. Nếu tới thật, đầu tiên nó sẽ đâm chết đám bại hoại vô lương tâm các ngươi.”

Lý Huy: …

Linh Vô Nhai đỡ trán, Diên Nhi à, có thể khiêm tốn một chút được không? Dù con không sợ thì cũng không nên sỉ nhục hoàng đế đương triều chứ?

Hoàng đế này không phải hoàng đế của đại lục Tứ Phương mà là của Long đế quốc đó!

Lý Huy túm chặt lồng ngực của mình, cảm giác mình sắp bị tiểu nha đầu này bức thành bệnh nhân tâm thần cộng thêm bệnh tim rồi. Ông run rẩy đứng lên, gương mặt trắng bệch nhìn Linh Diên: “Nha, nha đầu, ngươi, ngươi có thể, nghe, lão hủ nói hết được không?”

Linh Diên cũng ý thức được mình đang mải suy tính, quên mất vẫn còn mấy người sống sờ sờ ở đây, lúc này chột dạ quay mặt sang chỗ khác. Nhân lúc Lý Huy không chú ý thì le lưỡi một cái với Linh Vô Nhai.

Linh Vô Nhai ném cho nàng một ánh mắt bất đắc dĩ, liền nói với nàng: “Tiểu cô nương, nể tình ngươi còn nhỏ, chúng ta sẽ không so đo những lời này của ngươi. Hi vọng sau này, ngươi cố kỵ thân phận của bản thân một chút, họa là từ ở miệng mà ra, cho tới giờ những lời này cũng không phải chỉ là lời nói suông. Lão Lý, ông nói có đúng không?”

Lý Huy đã bị Linh Diên nói suýt ngất xỉu rồi, thình lình nghe được lời này của Linh Vô Nhai, lúc này hừ lạnh, coi như là cam chịu.

Linh Vô Nhai khuyến khích nhìn Linh Diên, Linh Diên theo bản năng bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện. Cuối cùng nể tình mặt mũi của nghĩa phụ nhà mình, thi lễ với Lý Huy: “Vậy thì, tạ ơn hai vị đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân.”

“Được rồi được rồi, nếu chúng ta so đo với ngươi chẳng phải là thiệt cho thân phận của mình rồi sao? Tiểu nha đầu, bổn quan hỏi ngươi, ngươi thật sự không muốn giao phương thuốc ra?”

Linh Diên tức giận lầm bầm: “Đúng là ta không muốn giao ra, nhưng các ngươi cũng sẽ không đồng ý đúng không? Nói là tự nguyện, đây rõ ràng các ngươi đang cưỡng ép ta giao ra đấy chứ. Nếu ta mà không giao thì các ngươi sẽ vu ta kháng chỉ, còn ta mà giao ra thì các ngươi lại không yên tâm. Các ngươi lại chất vấn ta sao lại nói như thế.”

Khóe miệng Lý Huy co quắp hai cái, tiểu nha đầu này, khiến người ta nghẹn đến chết mất.

Nhưng hết lần này tới lần khác, mỗi một câu của nàng đều chọc vào đúng lỗ hổng, làm ông không có năng lực phản bác, lúc này lúng túng nói:

“Nha đầu, có mấy lời ngươi biết là được rồi không cần phải nói ra. Làm người không nên quá thành thật…”

“Ta biết, làm người thì nên dối trá một chút, phải nịnh hót các ngươi mới được đúng không? Hứ, ngươi nghĩ là ta khờ chắc, ta đâu có ngu, ta chỉ không muốn làm một kẻ tiểu nhân mà thôi. Được rồi, ta cũng đã hiểu ý của ngươi rồi. Muốn ta giao thuốc giải ra cũng không phải là không được. Nhưng mà, ta có một điều kiện…”

Lý Huy thấy có hi vọng, lập tức nói với nàng: “Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể thỏa mãn ngươi thì nhất định sẽ đáp ứng.”

“Chẳng lẽ ngươi không cần xin phép hoàng đế sao?”

“Tiểu nha đầu, ngươi đúng là không đáng yêu gì cả!” Râu mép Lý Huy vểnh lên, ngay cả nóng giận cũng lười.

“Ta là thiếu nữ xinh đẹp vô địch, đáng yêu để làm cái chi? Đẹp là được rồi.”

“Nào, ngươi nghe điều kiện của ta cho kỹ, chỉ có một, đó chính là cung ứng lương thảo cho đại lục Tứ Phương chúng ta một cách vô điều kiện suốt ba năm tiếp theo. Đến khi nào chúng ta có thể tự cung tự cấp mới thôi…”

“Trong quá trình này, các ngươi không thể dùng bất luận hình thức gì, bất kỳ lý do gì để từ chối chúng ta, áp chế chúng ta. Chúng ta muốn cái gì thì các ngươi phải cho cái đó. Chỉ cần không phải điều kiện quá phận thì các ngươi đều phải thỏa mãn. Đáp ứng điều kiện này thì ta sẽ đưa các ngươi phương thuốc ngay lập tức!”

Ba năm, thời gian ba năm, có lẽ đại lục Tứ Phương sẽ lại khôi phục sinh khí hừng hực như ngày xưa.

Trong ba năm này, bọn họ cần lợi dụng toàn bộ thời gian để cải tạo lại môi trường xung quanh. Không có thời gian trồng lương thực, thời điểm này sẽ để Long đế quốc cung cấp, như thế sẽ giúp họ có nhiều không gian phát triển.

“Muốn cái gì liền cho cái đó, không thể có chuyện đó được. Long đế quốc cũng không phải kho lương thảo của các ngươi, chúng ta cũng có con dân, cũng có người phải nuôi. Mặc dù người trên đại lục các ngươi không còn nhiều mấy nhưng cũng là một lượng cầu rất lớn. Nếu để các ngươi không cố kỵ gì mà chiếm đoạt, vậy chúng ta thành cái gì?”

Linh Diên vuốt cằm, nghĩ một hồi, cảm thấy nói cũng có lý. Nếu mà nuôi người của đại lục Tứ Phương thành một đám ăn hại hết ăn lại nằm thì cũng thành được chẳng bằng mất.

“Thế thì để ta về xem xét lại số lượng, cho các ngươi một con số cụ thể, ngươi xem được không?”

Khó được lúc Linh Diên thông tình đạt lý như vậy, tất nhiên là Lý Huy vui vẻ gật đầu: “Vậy cũng tốt, tốt lắm.”

“Vậy là được nhé, các ngươi cho lương thực, ta cho đơn thuốc. Còn việc bảo ta đến đế quốc các ngươi thì ta không đồng ý, ngươi dẹp ý định này sớm đi…”

“Còn có, nhờ các ngươi ban tặng, tên tuổi Phượng Nguyên ta sợ là đã rạng danh khắp ngõ rồi. Hiện tại không chừng sẽ có nhiều người ghen ghét, ta có thể khiêm tốn được chừng nào thì hay chừng đó, miễn cho có một ngày khó giữ được cái mạng nhỏ này…”

“Thì ra nha đầu ngươi cũng sẽ sợ chết.” Lý Huy trào phúng, làm gì có chuyện Linh Diên không nghe ra.

“Con người luôn luôn có lúc sợ chết, cũng phải xem mình chết như thế nào. Nếu mà chết trong tay kẻ tiểu nhân, vậy không phải rất uất ức sao? Còn nếu chết là vì nước vì dân thì sẽ được lưu danh thiên cổ.”

“Thường nói, từ cổ chí kim ai mà không chết, lưu lại lòng son viết lên trang sử. Phượng Nguyên ta cũng chỉ là một cô nương nho nhỏ, không có khát vọng lớn như vậy. Nhưng với lực ảnh hưởng của ta hôm nay, có thể cẩn thận được một chút thì tốt, phòng tiểu nhân không phòng quân tử, đúng không Lý đại nhân?”

Lý Huy nhìn Linh Diên thật lâu, nội tâm sôi trào sóng to gió lớn, lúc sau cũng không yên được.

“Tiểu nha đầu, không thể tưởng được ngươi còn nhỏ tuổi mà có thể thấu triệt như thế. Cũng khó trách ngươi sẽ có thành tựu hôm nay. Lão hủ bội phục, bội phục!”

Linh Diên cười ha ha, ôn hoà nói: “Khen ngợi gì đó bỏ đi, thấu triệt gì gì đó cũng để một bên, nhiều lắm là thế sự trêu người, loạn thế xuất anh hùng mà thôi.”

“Tuy rằng ta không phải anh hùng nhưng cũng biết người lớn lên giữa nghịch cảnh sẽ thành công hơn người suốt đời trong ao tù bình lặng. Lý đại nhân là thừa tướng của một một quốc gia, đạo lý dễ hiểu như vậy, có lẽ không cần ta phải giải thích rồi?”

“Nha đầu ngươi nói rất đúng, lão hủ rất xấu hổ. Sống nhiều năm như vậy lại không sáng suốt bằng một tiểu nha đầu là ngươi.”

Linh Diên cười tự giễu: “Chờ khi nào Long đế quốc lâm vào thảm trạng như này thì ngươi cũng sẽ hiểu thôi. Ai muốn sống một cuộc sống như thế này chứ, không phải là bị ép sao? Nói tới đây, không biết với điều kiện của ta, thừa tướng đại nhân vẫn quả quyết ư?”

“Nếu như cô nương không muốn đi vậy thì không đi, chuyện này ta sẽ tự mình giải thích với hoàng thượng. Chẳng qua là nha đầu, số lượng lương thực, ngươi cũng không thể quá quắt quá đâu!”

Linh Diên gảy bàn tính trong lòng, nói với Lý Huy: “Một năm, vậy cũng không tính là quá đáng chứ?”

Lý Huy âm thầm tính toán một chút, một người trong một năm cần sáu trăm cân lương thực. Người còn sống trên đại lục Tứ Phương còn không tới năm mươi nghìn người, một năm là ba mươi triệu cân lương thực. Đây không phải con số nhỏ!

“Ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là chỉ có lương thực, những thứ khác thì không.”

Rau củ hoa quả gì gì đó, Long đế quốc bọn họ không thừa để cung ứng.

Lý Huy đáp ứng thoải mái thì Linh Diên cũng không nhăn nhó nữa: “Thành giao. Đây, đây là phương thuốc, ngoài ra còn có mười ngàn viên giải dược, chốc nữa ta sẽ phái người đưa hết tới cho ngươi.”

Lý Huy không ngờ nha đầu này sảng khoái như thế, lúc này tán thưởng nhìn nàng một cái: “Được, tiểu nha đầu ngươi thật sảng khoái, lão hủ thích. Nếu đã như thế thì ngươi thấy đấy, có phải cũng nên mang giải độc của dâm thú ra nữa không?”

Biểu hiện của dâm thú không đáng sợ như thi độc nhưng mà nếu nó mà lan tràn ra thì cũng chính là ác mộng hủy diệt nhân loại. So với thi độc thì càng tàn nhẫn hơn, tuyệt đối không thể phớt lờ!

“Cho nên, mục tiêu cuối cùng của Lý đại nhân là độc của dâm thú sao?”

Linh Diên chỉ ra không thèm khách khí khiến Lý Huy hơi ngượng ngùng, nhưng độc còn đáng sợ hơn, Lý Huy không thèm mặt mũi nữa, vất hết xuống.

“Nếu cô nương đã nói như vậy thì ta cũng không giấu giếm nữa. Không sai, độc dâm thú đúng là không thể để kệ được. Nếu như cô nương có thể nghiên cứu giải dược của thi độc thì hiển nhiên ít ngày nữa cũng sẽ có kết quả của độc dâm thú. Hiện tại cái chúng ta muốn thỏa thuận là độc dâm thú!”

Linh Diên cười ha ha, lắc đầu với Lý Huy: “Xin lỗi, hiện tại ta không có thời gian nghiên cứu thứ đó, cho dù là có thời gian thì khi chưa xác định ai là người thả ra thì ta sẽ không cho Long đế quốc các ngươi bất kỳ chỗ tốt hay hứa hẹn gì cả.”

“Dù sao, nguy cơ của lúc này cũng là bắt nguồn từ Long đế quốc các ngươi. Ta cảm thấy, thời điểm này, Long đế quốc các ngươi nên kiểm tra cho kỹ. Dư đảng của Long Khôn, có thể tiêu diệt trọn vẹn được hay không!”

Lại là một câu bắn trúng hồng tâm, Lý Huy thay đổi sắc mặt: “Ngươi đã biết rồi hả?”

“Cái này thì có gì? Thi độc và độc dâm thú có rất nhiều mối tương quan đấy, phàm là hơi hiểu một chút về y thuật, y lý, lý thuyết y học về con người đều sẽ phát hiện. Chẳng qua là, ta rất muốn biết rốt cuộc là ai mà có thể khiến các ngươi vừa nghe đã biến sắc.”

Lý Huy nhíu nhíu mày: “Tiểu nha đầu ngươi biết như vậy là được rồi, ngươi đã có phòng bị thì không gì bằng. Về việc điều tra độc dâm thú thì chúng ta vẫn sẽ tiếp tục, nhưng ta vẫn hi vọng cô nương dành chút thời gian ra để nghiên cứu.”

“Dù sao, ở nơi cá lớn nuốt cá bé này, dù các ngươi đã khắc chế thi độc nhưng chưa chắc đã chặn được độc dâm thú. Ngộ nhớ bọn họ bắt các ngươi làm thí nghiệm, như vậy thì liệu đại lục Tứ Phương còn con đường sống không?”

Linh Diên cười ha ha: “Việc này không cần ngươi phải tốn công suy nghĩ, ta lại cảm thấy Long đế quốc các ngươi có thể tự trông nom chính bản thân mình là đã rất giỏi rồi, đến đại lục Tứ Phương chúng ta khắc sẽ có người tiếp quản, Lý đại nhân ha?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất