Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 453: Thủ phạm chủ mưu

Móng vuốt trắng nõn của Tiểu Băng Dực chống cằm: “Ừm… nói như thế nào nhỉ, tuy hai người đều dùng độc nhưng lại hoàn toàn khác nhau. Độc của người thiên về hướng giải còn gã thì thiên về hướng hạ, hơn nữa ta còn thấy mùi hương trên người gã hơi quen.”

Thấy quen mùi trên người gã?

Linh Diên sửng sốt một chút: “Có ý gì?”

Còn nữa, nếu theo lời của Tiểu Băng Dực thì có thể nào lão già xấu xí kia am hiểu hạ độc mà không am hiểu giải độc?

Sao lại nói vậy chứ? Hạ độc? Nàng cũng làm mà?

Ở trong không gian thì Tiểu Băng Dực không cần phí chút sức lực gì đã có thể nghe thấy tiếng lòng nàng.

“Người đến từ hiện đại chắc là cũng biết thế giới này không điều kỳ lạ gì không có, hơn nữa biển học là vô bờ, người tài sẽ có người tài hơn, dù giờ bản lĩnh của người đã có thể hiên ngang trên đại lục rồi, vì người không chỉ biết dùng độc mà còn có thể giải độc, thậm chí y thuật cũng rất xuất sắc.

Trên người của người phát ra một loại khí chính nghĩa, nhưng lão già này lại cứ như con cóc sống trong một góc âm u. Vừa xấu vừa độc, người có thể nhìn thấy rõ ràng những vết lở loét trên người gã, chỉ một hai lần không thể thành thế được, đó là kết quả được hình thành qua nhiều năm tháng. Còn nữa, phần gù trên lưng gã là nơi độc nhất, dịch thể trên người gã có thể so với vũ khí sinh hóa, rất nguy hiểm, nếu các người đối đầu thì chỉ bằng kích cỡ, năng lực phản ứng của người thì có thể hóa thành máu loãng trong một phút!”

Linh Diên hít một ngụm khí lạnh, gương mặt xinh đẹp tràn đầy sự kinh ngạc: “Đáng, đáng sợ vậy sao?”

Khi sự chú ý của nàng tập trung lên trên người gã, nhất là cái lưng gù kia. Nghĩ đến trong đó chứa nhiều độc tố như vậy thì nàng chỉ cảm thấy dịch dạ dày quay cuồng, khó chịu vô cùng.

“Người này chẳng lẽ là người mà Hồng Mị Nhi mời đến giúp đỡ sao?”

“Trông dáng vẻ của bọn họ thì có lẽ vậy.”

Linh Diên hơi thất vọng: “Kẻ địch đúng là khó đối phó mà.”

Nghĩ đến việc mình đã làm rõ dấu vết ký ức của mấy con thú biến dị kia, nếu người này thật sự là kẻ đứng sau màn thì…

“Cũng không biết gã có phát hiện những chuyện mờ ám của chúng ta không.”

Khi Linh Diên đang phập phồng lo lắng thì bên ngoài không gian, trong mười tám tầng địa ngục, Hồng Mị Nhi nhìn về phía trước rồi cứ đi qua đi lại, cẩn thận hỏi lão già còn đang nghiêm túc quan sát đám thú biến dị.

“Sư phụ, thế nào rồi? Có vấn đề gì đúng không?”

Lão già trước mặt giơ tay lên, Hồng Mị Nhi đang nói thì đột nhiên im bặt. Sau đó, Hồng Mị Nhi trợn mắt nhìn ngón tay lão già đột nhiên vói vào trong miệng con nhện biến dị lớn chừng cái chậu rửa mặt.

Kết quả, một cảnh tượng khiến kẻ khác kinh hãi xảy ra, đám thú biến dị trước kia chỉ cần ngửi được mùi hương của lão già là mất hết ý thức nằm sấp xuống thần phục.

Nhưng giờ lại…

Từ lúc lão già đi vào nơi này thì gã đã có cảm giác bầu không khí không đúng, đám thú biến dị này nhìn thấy gã cứ như gặp phải những người khác vậy, phát ra tiếng gầm rú của chúng, nhe răng trợn mắt thì thôi đi, ngay cả khuôn mặt cũng biến dạng.

Tình huống như vậy khiến Hồng Mị Nhi càng thêm bất an, nàng ta không hiểu tại sao đám thú biến dị lại đột nhiên biến thành như vậy.

Khi con nhện biến dị kia cắn mạnh vào ngón tay lão già kia thì ánh mắt lão già đột nhiên sắc bén lên, một mùi nồng nặc đột nhiên tản ra xung quanh người lão. Hồng Mị Nhi biến sắc, trợn mắt lùi về sau ba bước.

Tiếp theo, nàng ta nhìn thấy ngón tay lão già đột nhiên dài ra, móng tay bắt đầu mọc ra bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, những chiếc móng đen dài cứ vươn dài ra, xẻ đôi con nhện biến dị thành hai nửa.

Đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy nhưng Hồng Mị Nhi vẫn ôm ngực, sắc mặt trắng bệch.

Mà con nhện biến dị bị lão già kia tàn sát không để đồng loại có cơ hội nhào lên ăn thịt thì đã biến thành bãi máu loãng rồi.

“Sư phụ…” Lúc này Hồng Mị Nhi thật sự không hiểu gì, nàng ta ngẩng đầu hỏi.

“Tất cả thú biến dị ở đây đều đã bị người khác khống chế.”

Gương mặt xinh đẹp của Hồng Mị Nhi ngẩn ra rồi trắng bệch, thậm chí giọng nói cũng hơi run run: “Chuyện này… chuyện này làm sao có thể?”

Lão già cười ha hả: “Tại sao lại không thể chứ? Vị thuốc mà ngươi ngửi thấy lúc trước có thể là thuốc phát tán trong không khí mà đối phương phát minh ra, khỏi nói, đúng là rất thông minh!”

“Nhưng… nhưng cơ quan này chỉ có ta mới mở được, bọn họ vào bằng cách nào chứ?”

Hồng Mị Nhi không tin, cũng không muốn tin, lại càng không muốn nghi ngờ năng lực của bản thân.

Hơn nữa, đảo Thạch Đầu này còn ở nơi bí ẩn như vậy, người ngoài có tìm thế nào cũng không được, huống chi là vào được đến đây?

“Vào bằng cách nào à? Cái này phải hỏi ngươi đấy, ta nghe nói gần đây trên đảo có không ít người đến?”

Lão già đột nhiên xoay người, khối u ác tính che hết gương mặt, đến mức còn không nhìn rõ mặt gã, Linh Diên đứng trong không gian nhìn thấy thì buồn nôn một trận.

“Đáng giận, nếu không phải trong địa ngục này có cấm chế gì đó thì chúng ta cũng không đến nổi không nghe được tiếng của bọn họ.”

Vốn là nàng có thể nghe được tiếng động bên ngoài nhưng đáng tiếc nơi này như bị cái gì đó che chắn, nàng có thể nhìn thấy hình ảnh là đã không tệ rồi.

Lời của lão già khiến sắc mặt Hồng Mị Nhi lập tức biến đổi: “Ý của sư phụ là, những người đó giở trò quỷ sao?”

Kết quả lời này vừa thốt ra khỏi miệng thì đã bị chính nàng ta phủ nhận: “Không, không thể nào, với thực lực của bọn họ thì đừng nói có thể tiến vào nơi này, ngay cả bên ngoài bọn họ cũng không tới nổi, huống chi trước đó còn không có chút động tĩnh nào mà?”

Ngũ quan của lão già càng vặn vẹo biến dạng hơn: “Hừ, vật nhỏ, nếu không phải những người đó thì có thể là ai? Chẳng lẽ trong đám người của ngươi có kẻ phản bội?”

Hồng Mị Nhi gần như thốt ra theo bản năng: “Cái này, cái này càng không thể, bọn họ không phải người bình thường mà, đều đã bị chúng ta đặc biệt khống chế rồi, sao có thể thành kẻ phản bội chứ?”

Dù Hồng Mị Nhi có không muốn tin là người nàng ta mang vào đã hủy nơi này, nhưng khi nàng ta nghĩ đến bốn người Lăng Tễ Phong, Ngọc Ngân, Công Tử Diễn và Linh Diên đột nhiên mất tích thì nàng ta lại nghẹn cứ như bị ai đó bóp cổ, căng thẳng đến mức không thể phát ra tiếng nào.

Lão già vừa nhìn thấy biểu cảm này của nàng ta thì đã hiểu mấy phần: “Vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn đúng không?”

Cả người Hồng Mị Nhi run lên, vẻ mặt sợ hãi nhìn lão già, “phịch” một tiếng quỳ xuống.

“Đúng là có một việc, đồ nhi… đồ nhi đến giờ vẫn không nghĩ ra.”

Dưới ánh mắt mất kiên nhẫn của lão già, Hồng Mị Nhi kinh sợ bẩm lại: “Trên đảo có mấy người đến, trong đó có ba người bị ta nhốt vào sơn động số hai, sau đó ta đã thả sóng giòi bọ ra, nhưng… nhưng khi ta quay lại thì không thấy giòi bọ đâu nữa, ngay cả những người đó cũng biến mất, nhưng trên mặt đất ngoại trừ những nơi có dấu vết giòi bọ chết thì không có phát hiện nào khác. Ta vẫn luôn nghĩ vì sao bọn họ có thể thoát được, mấy ngày này vẫn luôn tìm kiếm. Chẳng lẽ, chẳng lẽ tất cả những gì xảy ra ở đây đều là do mấy người kia làm?”

Hồng Mị Nhi không dám nghĩ nữa, ngay khi lão già kia vừa nâng tay thì hốc mắt Hồng Mị Nhi đã đỏ lên, nước mắt tuôn rơi ào ào.

“Không, sư phụ, xin người mà sư phụ, ta thật sự không cố ý, đồ nhi thật sự không nghĩ tới chính là bọn họ, thực lực của bọn họ còn chưa đạt tới mặc giai nữa, sao có thể tiến vào đây được? Đồ nhi nghĩ không ra, cho dù sư phụ có muốn đồ nhi chết thì cũng phải cho đồ nhi chết một cách rõ ràng chứ đúng không?”

Quả nhiên, nghe được lời này của nàng ta, tay lão già dừng một chút, sau đó đôi mắt đỏ lên như một khối u máu bị bóp chặt, giọng nói âm trầm khủng bố mang theo sát ý khiến người ta hít thở không thông.

“Ngươi chỉ dựa vào tu vi đã quyết định thực lực của đối phương sao? Mị Nhi, từ khi nào mà ngươi lại giống như sư huynh ngươi, ngu hết thuốc chữa?”

Nếu Linh Diên trong không gian nghe được câu này thì đã kinh hãi đến mức ngã nhào từ trên ghế xuống đất rồi.Trời ạ, lão Độc Quỷ khủng bố này lại không chết, hơn nữa còn ghê tởm kinh khủng hơn cả Hồng Tà sau khi biến dị nữa.

“Sư phụ, đồ nhi thật sự không rõ, đối phương không phá hỏng bất kỳ cơ quan độc trận nào thì sao có thể tới được đây. Đảo Thạch Đầu này là địa bàn của chúng ta, ngoại trừ con đường chính thì cũng chỉ có đường dưới đáy biển.

Nhưng toàn bộ khu vực biển xung quanh đây đều là cá biến dị, nếu bọn họ nhảy xuống thì chỉ càng chết nhanh hơn thôi, không thể nào đến đây được. Đồ nhi không phản bội ngài, thật sự không có mà. Đồ nhi có thể thề với trời đường đến đảo Thạch Đầu này ngay cả bản đồ cũng không có, tất cả đều khắc ghi trong đầu đồ nhi. Đồ nhi không hiểu, thật sự không hiểu bọn họ vào bằng cách nào cả!”

Nói xong lời cuối cùng thì nàng ta đã oan ức đến mức khóc không thành tiếng. Lão già Độc Quỷ rất lùn, lùn hơn Hồng Mị Nhi nhiều, dù Hồng Mị Nhi có quỳ xuống thì cũng chỉ thấp hơn gã một chút, nghe lời này của nàng ta xong, gã nhíu mày.

“Chẳng lẽ thực lực của đối phương là ngụy trang?”

Vừa dứt lời, Hồng Mị Nhi đã phủ nhận: “Không thể thưa sư phụ, nếu trước đây thực lực của đối phương là giả thì không thể bị người của chúng ta đánh cho thê thảm như vậy rồi, cũng không đến nông nỗi bị ta ép đến như vậy. Hơn nữa ta tin là dựa vào hoàn cảnh tu luyện của bọn họ thì dù thiên phú có cao đến đâu cũng không thể hơn mặc giai được!”

“Nếu thực lực không phải ngụy trang thì chỉ còn một khả năng…”

Dưới ánh mắt nôn nóng của Hồng Mị Nhi, trong mắt lão già Độc Quỷ lóe lên ánh sáng hưng phấn: “Không gian.”

Hồng Mị Nhi khiếp sợ đứng lên: “Không… không gian? Sao… sao có thể chứ?”

Lão già Độc Quỷ cười nhạo một tiếng, không hài lòng lắm với biểu hiện của Hồng Mị Nhi: “Tại sao lại không thể?”

“Trên thế giới này thật sự có dị năng không gian sao?”

Nụ cười của lão Độc Quỷ càng thêm vặn vẹo, vì những khối u trên mặt và nếp nhăn đều chen vào nhau, đáng sợ đến mức có vài giọt máu đen chảy ra từ trên mặt, khi rơi xuống mặt đất thì phát ra tiếng xèo rất rõ ràng, cứ như tiếng cái gì đó bị thối rữa vậy.

Hồng Mị Nhi sợ đến mức cả người run rẩy: “Sư phụ…”

Đôi mắt hung ác nham hiểm của lão già Độc Quỷ bắt đầu quét nhìn xung quanh cứ như tia laser: “Từ lúc ta vừa tiến vào thì đã cảm giác xung quanh hình như có người đang nhìn chúng ta. Mới đầu ta chỉ nghĩ đó là ảo giác, nhưng giờ thì, ha ha, rõ ràng nhất cử nhất động của chúng ta đều bị người ta nhìn thấu cả.”

“Chỉ là chuyện không gian ở Mặc gia còn không dám chắc chắn, sao có thể tồn tại thật chứ?”

“Nếu dị năng không gian không tồn tại thì ngươi nói cho ta biết xem mấy thứ như túi trữ vật, nhẫn trữ vật là từ đâu mà sinh ra?”

Không có dị năng giả hệ không gian phát triển thì căn bản không có sự tồn tại của mấy thứ này. Những thứ kia tuy rất quý giá, số lượng không nhiều lắm nhưng đúng là có thật, chỉ điểm này thôi cũng đủ để chứng minh không gian có tồn tại rồi.

Chỉ là Hồng Mị Nhi vẫn không muốn tin tưởng: “Cũng có lẽ… có lẽ những người đó biết ẩn thân thì sao? Bọn họ trốn ở nơi chúng ta không nhìn thấy đi theo ta ra vào thì sao?”

“Vậy ngươi giải thích cho ta xem, đám giòi bọ kia đi đâu rồi? Những người đó dù biết ẩn thân thì có thể làm biến mất cả ba người luôn sao?”

Hồng Mị Nhi khó khăn nuốt ngụm nước miếng, không thể nào.

Loại nước thuốc có thể ẩn thân sư phụ đã nghiên cứu nhiều năm rồi mới có chút thành tựu, dùng trên một người thôi đã tiếc đến mức đau thịt, huống chi là ba người?

Huống chi loại đồ ẩn thân này không thể duy trì vĩnh viễn được, nó có thời gian hạn chế, đến giới hạn thì bọn họ sẽ tự động khôi phục như ban đầu. Nếu đối phương ẩn thân thì đã sớm hiện thân rồi, còn có thể đùa giỡn xoay quanh nàng ta sao?

Ý tưởng này vừa chớm đã bị nện mạnh xuống dưới nền đất.

Không phải ẩn thân, vậy thật là dị năng giả hệ không gian?

Hồng Mị Nhi cảm thấy trái tim mình nhảy thình thịch không ngừng, nàng ta không yên lòng nhìn sư phụ mình.

“Nhưng mà sư phụ à, tổ nãi nãi của Mặc gia đã chết không biết bao nhiêu năm rồi, không gian tùy thân của bà ấy cũng không biết rơi rụng tới đâu, trên thế giới này thật là, thật là còn có người thứ hai có không gian tùy thân sao?”

Có một điều nữa Hồng Mị Nhi không dám nói là nàng ta chưa từng tin tưởng thứ này thật sự tồn tại, dù nàng ta có là người Mặc gia đi chăng nữa cũng chưa từng cho rằng những chuyện xưa huyền bí như vậy là có thật.

Nhưng nàng ta lại cảm nhận được sự tự tin từ Độc Quỷ, hơn nữa từ lúc tiến vào đây thì ánh mắt gã đã không ngừng xem xét xung quanh, chẳng lẽ thật sự có không gian sao? Hơn nữa người có được không gian còn nằm trong bốn người mất tích kia?

“Ngươi vừa mới nói trong đám người đó một người là kẻ cầm đầu giải được độc tang thi?”

Câu hỏi bất thình lình của Độc Quỷ khiến Hồng Mị Nhi sửng sốt: “Hồi bẩm sư phụ, đúng là có người này. Lúc ấy khi ở hang động số hai thì trên người nàng ta kết một tầng băng dày, lúc đám giòi bọ bò qua thì bao trùm cả nàng, nhưng khi ta quay lại thì vị trí kia không còn gì cả, hơn nữa thực lực của nha đầu kia vô cùng kém, cũng mới chỉ thanh giai.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất