Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 470: Thực lực nghịch thiên

Cuối cùng vào một tháng sau, trên đại lục Tứ Phương đã không còn những đàn tang thi với số lượng lớn nữa, chỉ còn lại rải rác vài con tang thi. Đợi tương lai sau khi giải dược được chuyển đến đúng nơi đúng lúc sẽ có người dọn dẹp tất cả bọn chúng.

Công Tử Diễn bận rộn không ngừng suốt một tháng, sau khi nhiệm vụ hoàn thành liền ngã người mềm nhũn trên giường, đúng là phải nghỉ ngơi năm ngày mới lấy lại sức được.

Cùng lúc đó, công việc của Linh Diên cũng đã đến giai đoạn cuối cùng, những viên thuốc được luyện ra trước đó cũng đã được vận chuyển ra ngoài theo từng lô, một phần cuối cùng này vừa khéo là của nước Tư U và nước Yến.

Do thời gian nên mấy người trong không gian cũng bị Linh Diên cưỡng chế thả ra. Sau khi ra ngoài hai ngày, Ngọc Ngân và Lăng Tễ Phong đã mở mắt trước.

Sau khi kiểm tra thực lực của hai người, Linh Diên vô cùng kinh ngạc nhìn Công Tử Diễn một cái: “Tỷ, tỷ còn nói thực lực của tên không đủ mạnh, tỷ nhìn xem giờ thực lực hắn thế nào rồi!”

Lúc trước khi Ngọc Ngân đi theo bọn họ đến Long đế quốc thực lực vẫn còn ở tử giai, nhưng qua một hai tháng tinh long, thực lực của hắn ta đã từ từ tăng lên. Mới đầu nàng còn cảm thấy tốc độ hấp thu linh lực của hắn ta quá nhanh, nhưng có thế nào cũng không ngờ tốc độ thăng cấp cũng nghịch thiên như vậy.

Công Tử Diễn nín thở cảm nhận một lát, đồng tử chợt run lên: “Mặc giai, chín sao?”

Chỉ kém một bước thôi đã đạt được đến thiên giai rồi.

Xì, thiên phú của thằng nhãi này tốt như vậy hả?

Ngược lại là Lăng Tễ Phong, vốn đang ở giai đoạn bạch giai sáu sao, qua một tháng rèn luyện thực lực cũng tăng lên đáng kể, nhưng dù vậy cũng chỉ ngang với Ngọc Ngân, thực lực của hai người đều cùng ở mặc giai chín sao.

So sánh hai bên, thiên phú nghịch thiên của Ngọc Ngân cũng lộ rõ.

Phải biết Lăng Tế Phong chính là người Long đế quốc, từ nhỏ đã sinh sống lại đế quốc linh khí dồi dào, so với đại lục Tứ Phương có linh khí loãng thì ưu thế của hắn ta hơn Ngọc Ngân không biết bao nhiêu bậc. Nhưng giờ chưa đầy hai tháng Ngọc Ngân đã đuổi kịp, điều này đủ để thấy thực lực của người này nghịch thiên đến thế nào.

Đương nhiên, khi Ngọc Ngân và những người khác đang vất vả tu luyện thì hai tỷ muội cũng không trễ nãi việc tu luyện. Hiện giờ Công Tử Diễn đã đến thiên giai năm sao, mà Linh Diên thì dừng lại ở thiên giai một sao.

“Đúng là khiến người ta bất ngờ mà.” Trước khi Ngọc Ngân tỉnh lại, Công Tử Diễn cảm thán một câu từ tận đáy lòng.

Linh Diên chế nhạo chớp chớp mắt với nàng ấy mấy cái: “Nên, người tỷ phu này của ta cũng không ‘yếu đuối’ như trong tưởng tượng của tỷ tỷ, phải không?”

Công Tử Diễn dửng dưng hừ lạnh: “Thì sao? ‘Tỷ phu’? Gọi dễ nghe quá nhỉ, ta cảnh cáo muội, chuyện của ta, không cần muội lo, hiểu chưa?”

Linh Diên bĩu môi, Công Tử Diễn thấy nàng không để bụng, không khỏi sốt ruột: “Nha đầu, ta và muội không giống nhau, hai người dù thế nào cũng đã từng chung sống với nhau rồi, cũng đã hiểu nhau. Ta và hắn gần như chỉ là người xa lạ, ta không thích cuộc hôn nhân không có nền tảng tình cảm gì, dù hắn đã từng hứa hẹn với ta điều gì nhưng dù sao chung quy giờ ta cũng không phải Hoa Nhan mà là Công Tử Diễn, hiểu chưa?”

Linh Diên nghe vậy trầm mặc một hồi lâu, gật đầu với nàng ấy: “Được rồi tỷ tỷ, ta không đùa với tỷ nữa, ý của tỷ ta hiểu. Vậy cũng được rồi, tóm lại giờ chúng ta cũng không có thời gian suy nghĩ mấy chuyện đó, còn về việc tình cảm phát triển thế nào thì không bằng cứ tùy vào tạo hóa đi!”

Trong đó kỳ thật còn có cả nàng và Vệ Giới, tuy khúc mắc giữa nàng và Vệ Giới đã được hắn giải thích rõ ràng rồi, theo lý thì đáng lẽ nàng nên tha thứ cho hắn, nhưng nàng không muốn nhận hắn đơn giản như vậy.

Nàng và hắn đã xa cách nhiều năm, kỳ thật cũng đã không khác gì người xa lạ. Có lẽ tỷ tỷ nói đúng, dù trước kia đã từng thế nào thì giờ bọn họ chỉ xem hiện tại, hơn nữa với điều kiện bây giờ bọn họ cũng không có nhiều thời gian để nói về những chuyện này.

Cảm thấy Lăng Tễ Phong và Ngọc Ngân có dấu hiệu tỉnh lại, hai tỷ muội đồng loạt ngừng nói chuyện.

Khi hai huynh đệ mở mắt, nhìn thấy hai tỷ muội đang đứng bên cạnh bọn họ, đồng tử bọn họ còn hơi rã rời, mãi đến khi ánh mắt dần tụ lại bọn họ mới chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên đứng bật dậy tại chỗ.

“Hai người bọn muội không sao chứ?”

Linh Diên dang hai tay ra, tự động lượn một vòng rồi mới cười nhìn hắn ta: “Huynh thấy bọn ta có thể có chuyện gì chứ? Ngược lại là các huynh đó, có biết mình đã ở trong trạng thái vô tri vô giác này bao lâu không?”

Lăng Tễ Phong ngơ ngác nhìn bọn họ một lát mới muộn màng nhận ra: “Đã… Đã bao lâu rồi?”

“Hai tháng, hai tháng không ăn không uống.”

“Bép” một tiếng, Lăng Tễ Phong vỗ mạnh đùi mình một cái: “Ta đã nói sao mình lại đói như vậy mà, cả người không có chút sức lực nào, không ngờ là đã hôn mê hai tháng rồi. Ta nói này đệ muội à, sao muội không đánh thức bọn ta chứ? À, đúng rồi, Vệ Giới đâu? Huynh đệ của ta không có việc gì chứ? Sao lại không thấy đệ ấy?”

“Tình hình nghiêm trọng hơn các huynh một chút, nhưng giờ cũng đã tốt hơn nhiều rồi, đại khái hai ngày nữa sẽ tỉnh lại. Về phần các huynh thì không phải là ta không gọi các huynh tỉnh lại mà là các huynh không muốn tỉnh lại. Các huynh không biết thân thể mình trong thời gian này kỳ quái bao nhiêu đâu, còn không mau mau xem trong thời gian các huynh hôn mê đã thu được lợi gì đi?”

Hai huynh đệ đồng thời cúi đầu, bắt đầu tự kiểm tra, sờ sờ chỗ này sờ sờ chỗ kia.

“Thật tốt quá, không thiếu tay gãy chân, không có sẹo gì, đầu óc cũng tỉnh táo, không cảm thấy có gì khác biệt hết!”

Nói rồi hai cái đồ ngu ngu ngốc ngốc sờ sờ lẫn nhau, xem chỗ này, vỗ chỗ kia, hay tỷ muội nhìn mà xấu hổ vô cùng.

Cuối cùng vẫn là dưới sự nhắc nhở của Linh Diên bọn họ mới tra xét nội tức của mình, hai tên nam nhân thân cao thước tám vừa thấy chẳng có vấn đề gì lại bị kích thích đến trợn trừng hôn mê bất tỉnh.

Hai tỷ muội nhìn mà tròng mắt suýt chút xấu hổ đến mức bị rớt ra. Thật mất mặt quá đi. Chết tiệt, chỉ có chút xíu năng lực thừa nhận vậy thôi hả?

Linh Diên không chút khách khí đá đá hai người té xỉu dưới đất. Không biết có phải là vì lực chân nàng mạnh hay là cảm giác quá “sảng khoái” mà hai người này thật sự bị đá tỉnh lại.

Không thèm để ý đến dấu chân in rõ ràng trên mặt, hai người đồng loạt ôm lấy chân Linh Diên và Công Tử Diễn.

“Nhan Nhi à, chuyện này là sao? Ta nhớ lúc ấy mình đang bị thương hôn mê mà, sao… sao hôn mê hai tháng mà thực lực còn tăng vậy?”

Nói đến đây, hắn ta khó nhọc nuốt một ngụm nước miếng: “Mà có tăng thì tăng đi, còn tăng nhiều như vậy, mặc giai chín sao đó, cái vận may trâu bò gì vậy?”

Lăng Tễ Phong bên kia cũng có dáng vẻ vô cùng buồn cười, ngươi tát ta một cái, nhéo ta một cái đi, để ta coi thử đây có phải là thật không, kết quả sau khi bị Linh Diên tát một cái ngã xuống đất còn ngồi thẳng dậy cười ngu ngơ, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, tâm trạng vô cùng tốt.

“Ha ha, không ngờ Lăng Tễ Phong ta lại còn có vận cứt chó như vậy. Trọng thương hôn mê mà còn có thể tăng thực lực lên như vậy, ông trời đúng là có mắt mà. Ha ha ha, thú vị rồi đây, để xem lần này mấy lão già trong nhà còn gì để nói nữa!”

Linh Diên và Công Tử Diễn nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau, đều nhìn thấy được sự bất đắc dĩ sâu sắc trong đáy mắt nhau.

Trong lúc hôn mê mà còn thăng cấp?

Ha ha, đừng đùa, ngay cả chủ nhân của không gian là Linh Diên cũng không có bản lĩnh này biết chưa?

Nếu không phải lo về những bí mật bị bại lộ trong thời gian này thì nàng đã không bảo Băng Dực xóa ký ức của bọn họ, vì vậy ký ức của hai người này sẽ chỉ còn lại vài mảnh vụn vặt vào lúc bọn họ hôn mê mà thôi. Cũng vì vậy mà bọn họ không biết trong hai tháng này bọn họ đã tu luyện vất vả thế nào.

Buồn cười là hai tên này còn lo thực lực của mình vẫn chưa đủ ổn định, muốn tiếp tục ở lại ổn định vững vàng hơn, cuối cùng lại bị Linh Diên giáng một bạt tay xuống, hung hăng quở trách.

“Hai cái đồ vô lương tâm các ngươi, các ngươi nghĩ bọn ta gọi các ngươi làm gì? Bọn ta bảo các ngươi đi cứu người, kết quả là ba tên các người thì hay rồi, không hổ là huynh không ra huynh, đệ không ra đệ, một người hai người đều hôn mê bất tỉnh hết cho lão nương. Các ngươi có biết ta và tỷ tỷ ta đã phải khổ cực bao nhiêu trong thời gian này không?”

Sau những lời nhắc nhở của Linh Diên, lúc này hai huynh đệ như mới nghĩ tới gì đó, bọn họ đồng loạt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía bọn họ.

“Đúng rồi, sao bọn ta lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ, đây là đâu? Tình hình của chúng ta bây giờ thế nào rồi?”

Vẻ mặt Ngọc Ngân đầy áy náy: “Nhan Nhi à, thực xin lỗi, ta… ta thực sự không biết nên nói gì mới tốt.”

Công Tử Diễn liếc xéo hắn ta một cái, không nói gì, ngược lại là Linh Diên lại trừng mắt hung tợn liếc bọn họ một cái.

“Bây giờ chúng ta đang ở Phượng Trì sơn trang, đảo Thạch Đầu đã bị ta và tỷ tỷ phá rồi!”

Nàng miêu tả rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng tròng mắt hai người kia gần như đã rớt xuống dưới rồi: “Ngươi nói cái gì? Đảo Thạch Đầu chìm? Sao… sao lại có thể?”

“Tại sao lại không thể chứ? Chuyện quan trọng như vậy sao bọn ta có thể nói đùa với các ngươi? Nếu không tin thì có thể đích thân đi xem ở đây rốt cuộc là nơi nào.”

“Không phải, ý của ta không phải vậy, ý của ta là cơ quan trên đảo Thạch Đầu kia rất mạnh, lại có tên Độc Quỷ thực lực khủng bố kia ở đó, hơn nữa trên người gã còn mang theo kịch độc, bọn muội… bọn muội sao có thể trốn thoát thành công được?”

Lăng Tễ Phong vừa dứt lời thì một tiếng ho khan dữ dội vang lên từ phía sau Linh Diên, bốn người đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy Vệ Giới sắc mặt tái nhợt lại ngồi dậy, có lẽ vì muốn mở miệng nói gì đó nhưng cổ họng quá khô nên mới ho khan.

Linh Diên quan sát sắc mặt hắn, lẳng lặng đưa cho hắn một chén nước, Vệ Giới cảm kích nhìn nàng một cái rồi mới “ừng ực” uống cạn chén nước.

Cổ họng khô khốc được thấm ướt quả nhiên dễ chịu hơn nhiều, hắn gấp gáp kéo nay Linh Diên: “Thật xin lỗi Diên Nhi, ta lại khiến nàng vất vả vì ta rồi.”

Nhưng lời vừa rồi hắn đều nghe rõ cả, ý thức của hắn cũng do hắn cưỡng ép phá tan mà tỉnh lại, vì quá căng thẳng nên giọng của hắn vẫn còn hơi run run, nhưng vẻ mặt của hắn lại nghiêm túc hiếm thấy.

Linh Diên dường như đã quen với những lời này, thản nhiên gạt tay hắn ra, thờ ơ nói: “Đừng nói cứ như là ta vội vàng đi cứu ngươi vậy, lần này đến đó chỉ là một sự cố ngoài ý muốn thôi.” Những lời thừa thãi nàng không muốn nói thêm nữa, kéo Công Tử Diễn đi.

Vệ Giới thấy vậy, khuôn mặt tuấn tú trong chớp mắt trắng bệch như tờ giấy, hắn muốn kéo Linh Diên lại nhưng lại không giữ chặt. Hắn lập tức liều lĩnh xoay người xuống giường, vì quá nhanh thêm nữa hắn lại do cưỡng chế bản thân tỉnh lại nên sự phối hợp của tứ chi vẫn còn chưa khôi phục, mới lảo đảo mấy bước đã ngã trên mặt đất.

Ngọc Ngân thấy vậy định giúp đỡ, nhưng lại bị Lăng Tễ Phong bên cạnh tiện tay kéo lại.

“Chuyện giữa gia đình người ta, ngươi xen vào làm gì? Ai nha, hôn mê lâu quá rồi, cả người đều cứng ngắc cả, đi lại chút đi, chúng ta ra ngoài dạo xem một chút, thuận tiện tìm hiểu xem thời gian này đại lục Tứ Phương đã xảy ra chuyện gì rồi.”

Từ lúc Vệ Giới ngã xuống đất thì Linh Diên đã dừng chân, nhân lúc này, Lăng Tễ Phong liều mạng nháy mắt với Công Tử Diễn

Mặc dù trên mặt Công Tử Diễn vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tình cảm giữa muội muội nhà mình và Vệ Giới quá phức tạp, đúng là cần câu thông giải quyết. Nàng ấy không nói gì, phối hợp với đám người Lăng Tễ Phong rời khỏi căn phòng đá.

Sau khi những người không liên quan đi hết, Linh Diên buông mắt, vẻ mặt không có biểu cảm gì nhìn xuống Vệ Giới đang bối rối chật vật.

“Đứng lên đi, người nên đi cũng đi rồi, ngươi không cần bày ra dáng vẻ đó cho ai xem.”

Trái tim Vệ Giới thắt lại, không thể tin được ngẩng đầu lên: “Diên Nhi, ta không có.”

“Ngươi có chuyện gì thì nói đi, nếu không có thì ta đi trước đây.”

Trong lòng Vệ Giới hoàn toàn luống cuống, tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy chứ? Sao lại không giống như trong tưởng tượng của mình chứ?

Rốt cuộc trong khoảng thời gian hắn hôn mê đã xảy ra chuyện gì? Sao phản ứng của nha đầu kia với hắn lại trở nên xa lạ như vậy?

Cảm xúc tiêu cực như vậy rõ ràng còn hờ hững hơn lúc bọn họ vừa gặp lại nhau nữa!

Vệ Giới nóng lòng muốn biểu đạt tình cảm của mình, bất chấp mình còn đang trong trạng thái tay chân vô lực, cố gắng chống đỡ lê tới dưới chân Linh Diên, không thèm để ý thân phận và mặt mũi của mình ôm cổ chân Linh Diên.

“Nàng không thể đi, giờ ta còn chưa rõ tình huống hiện tại thế nào, chưa giải thích rõ ràng với nàng, sao nàng có thể đi chứ?”

Linh Diên thản nhiên nhìn hắn một cái: “Ta không biết giữa chúng ta còn gì cần giải thích nữa. Vệ Giới, ngươi và ta căn bản không phải người cùng một thế giới, lúc trước là vậy, hiện tại là vậy, sau này cũng vậy, ngươi vẫn nên quay về đi, trở về nơi ngươi nên trở về đi.”

“Diên Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao tự nhiên nàng lại dứt khoát với ta như vậy? Trước kia nàng đâu có thế, dù nàng có phán ta tử hình thì cũng phải cho ta biết nguyên nhân chứ?”

Linh Diên cười ha ha, nhún vai: “Sao lại có nhiều cái tại sao như vậy? Trên đời này có rất nhiều tình cảm đều không thể diễn đạt rõ bằng lời, tình cảm giữa ta và ngươi chính là như vậy. Lúc trước ở cùng nhau chỉ là lợi dụng lẫn nhau, bốn năm trước nên kết thúc kỳ thật đã kết thúc rồi, còn dây dưa với nhau có ý nghĩa gì chứ!”

“Sao lại không có ý nghĩa? Ta yêu nàng, ta thích nàng, bốn năm nay không lúc nào mà ta không nhớ đến nàng, vì có người nói với ta bốn năm sau nàng sẽ quay về nên ta mới một mực đợi nàng. Diên Nhi, ta đang đợi nàng mà! Chúng ta đã bỏ lỡ nhau gần sáu năm rồi, trước kia là ta không hiểu tình cảm của bản thân, phụ hy vọng của nàng, phụ tấm lòng của nàng, khiến nàng mang theo tiếc nuối và không cam lòng mà đi. Bốn năm sau, ta chỉ muốn bù đắp cho nàng thật tốt, ta muốn dùng quãng đời còn lại để thương nàng, yêu nàng. Diên nhi, những lời ta nói đều là thật, nàng phải tin tưởng ta!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất