Chương 47: Đến đình nghỉ mát tìm Lục Vũ
Vân Hữu không khỏi đưa cả hai tay ra để đón lấy Phá Trận.
Phá Trận cùng phụ thân nàng đã cùng nhau trải qua rất nhiều trận chiến sinh tử.
Trong vô số lần binh khí chạm vào nhau với quân địch, Phá Trận đều ở dưới đao kiếm của địch nhân, che chở tính mạng cho phụ thân.
Phụ thân nàng xem Phá Trận như một người huynh đệ vào sinh ra tử.
Phụ thân thường nói với huynh muội bọn họ rằng: “Người còn, thương còn; Vân gia còn, Phá Trận còn. Phá Trận này phải truyền cho con cháu Vân gia đời đời.”
Vân Hữu vẫn luôn hối hận và tự trách bản thân vì năm đó đã không bảo vệ được Phá Trận.
Bây giờ, Phá Trận thế mà lại hoàn hảo không chút tổn hại xuất hiện trước mặt nàng, thực sự là điều mơ tưởng khó đạt được, cứ như đã cách mấy đời.
Vân Hữu cầm Phá Trận mà hai tay có chút run rẩy, nàng không kìm được mà hỏi:
"Ngươi đã làm thế nào mà có được Phá Trận?"
Hoài Viễn cung kính đáp:
"Đây là Tam gia hôm nay thắng được ban thưởng, Tam gia lệnh ta đem Phá Trận đưa cho Vân nương tử."
"Tam gia phân phó, đợi Vân nương tử ngắm nhìn Phá Trận xong, liền sai người đem Phá Trận đưa về viện của Vân nương tử."
"Tam gia nói, Vân nương tử về sau mỗi ngày đều có thể trông thấy Phá Trận, hiện tại không cần phải lưu luyến không rời."
Vân Hữu cố gắng kìm nén sự kích động đang dâng trào, khẽ vuốt ve Phá Trận hồi lâu, lúc này mới trao lại cho Hoài Viễn:
"Được, làm phiền ngươi cẩn thận một chút."
Hoài Viễn kính cẩn nhận lấy Phá Trận:
"Vân nương tử yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn thận đưa về viện."
Chợt nhớ ra điều gì, Hoài Viễn lại nói:
"Tam gia còn nói, Vân nương tử nếu hiện tại không có chuyện gì quan trọng, có thể đến lương đình phía trước tìm Tam gia, Tam gia đang ở trong lương đình chờ Vân nương tử."
Nói xong, Hoài Viễn thi lễ một cái, tay trịnh trọng nắm chặt Phá Trận, quay người hướng về phía xe ngựa mà đi.
Ánh mắt Vân Hữu rời khỏi mũi thương sắc bén của Phá Trận, nhìn về phía đình nghỉ mát ở đằng xa.
Khoảng cách có hơi xa, nàng không nhìn rõ trong lương đình có người hay không, có bao nhiêu người.
Vân Hữu hít sâu một hơi, vốn dĩ nàng đã quyết định sẽ không đến gần Lục Vũ để tránh bị người khác phiền chán, nhưng giờ vì Phá Trận, nàng không thể không đến gặp Lục Vũ.
Dù Lục Vũ có nói những lời lạnh nhạt thế nào, nàng cũng phải đích thân nói lời cảm tạ với Lục Vũ mới được.
Vân Hữu không do dự nhiều, nhấc chân hướng về phía đình nghỉ mát mà đi.
Khi Vân Hữu đi đến cách đình nghỉ mát khoảng ba trượng, nàng thấy Lục Vũ đang cùng Chu tướng quân ngồi nói chuyện trong đình, bên ngoài đình có hai phó tướng của Chu tướng quân đứng gác.
Sắc mặt hai người trong đình đều ngưng trọng, dường như đang nghiên cứu thảo luận một vấn đề khó giải quyết.
Vân Hữu không tiến lên phía trước nữa mà đứng tại chỗ chờ Lục Vũ.
Ánh mắt Lục Vũ chợt lóe lên, trông thấy Vân Hữu đang đứng chờ hắn ở đằng xa, liền lập tức kết thúc cuộc trò chuyện với Chu tướng quân.
Chu tướng quân dĩ nhiên cũng nhìn thấy Vân Hữu.
Chuyện giữa Vân Hữu và Lục Vũ, trước khi hồi kinh ông đã từng nghe qua.
Ông vốn định sau khi hồi kinh, sẽ đón Vân Hữu về phủ Bá tước Bắc Bình mà an dưỡng.
Nhưng sau mấy ngày hồi kinh, sau một phen mật đàm với Thái tử và Lục Vũ, ông đã thay đổi chủ ý.
Hai người cùng nhau đi về phía Vân Hữu.
Vân Hữu thấy Chu tướng quân đi về phía mình, liền lập tức cười tươi, nhẹ nhàng thi lễ với Chu tướng quân.
Chu tướng quân bước nhanh đến bên Vân Hữu, thân thiện cười nói:
"Ba năm không gặp, Hữu Nhi đã lớn lên nhiều rồi."
Sau khi ân cần hỏi han Vân Hữu vài câu, ông liền dẫn phó tướng rời đi.
Khi Chu tướng quân vừa đi khỏi, ý cười trên mặt Vân Hữu liền nhạt đi bảy phần.
Nàng nhìn Lục Vũ, trịnh trọng nói:
"Ta đã thấy Phá Trận, thực sự vô cùng cảm tạ ngươi."
Sắc mặt Lục Vũ vẫn bình tĩnh, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, ánh mắt tĩnh mịch dừng lại trên mặt Vân Hữu một lát, rồi mới thờ ơ mở miệng:
"Ngươi đi theo ta ba năm, ta chẳng qua chỉ tặng ngươi một vật mà ngươi mong nhớ ngày đêm, ngươi không cần phải cảm kích."
Lời Lục Vũ nói hờ hững, cứ như Phá Trận đối với hắn mà nói chỉ là một vật không quan trọng, hắn chỉ tiện tay đưa cho Vân Hữu mà thôi.
Ngực Vân Hữu nghẹn lại, hóa ra nàng lại tự mình đa tình.
Nàng vốn cho rằng, Lục Vũ đã phải tốn biết bao tâm tư mới tìm lại được Phá Trận.
Lục Vũ tốn công tốn sức như vậy, hẳn là không muốn trong lòng nàng còn có hối hận và tiếc nuối.
Nguyên lai, Lục Vũ chỉ là muốn đền bù cho nàng vì ba năm nàng không danh không phận đi theo hắn.
Vân Hữu bỗng nhiên nhớ lại những lời Lục Vũ đã nói đêm đó.
"Ta năm nay đã hai mươi hai, không thể cứ tiếp tục như vậy với ngươi mãi được, nếu ngươi có yêu cầu gì, cứ nói với ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."
Đêm đó giọng Lục Vũ bình ổn mà lạnh lùng, cứ như thể hắn chỉ đang nói với nàng một chuyện mua bán mà thôi…