Ngoại Thất Ba Năm, Lúc Rời Đi Hắn Hối Hận Đỏ Mắt

Chương 57: Tương lai của bọn họ

Chương 57: Tương lai của bọn họ
Chu Linh nhìn Vân Hữu, thấy nàng mắt cúi xuống, không nói một lời, cả người khí thế tức khắc trở nên ấm áp, mềm nhũn.
Nàng cẩn thận từng li từng tí từ bên cạnh ôm lấy Vân Hữu, nghiêng đầu an ủi:
"Bản triều đâu phải không có tiền lệ nữ tử hưu phu, nếu như Lục Tam Lang có lỗi với ngươi, ta ủng hộ ngươi hưu hắn ngay."
Vân Hữu bị chọc cười, vỗ nhẹ cánh tay Chu Linh:
"Linh Nhi ngoan, muốn hưu phu thì trước tiên phải thành thân đã chứ."
Sắc mặt Chu Linh cứng đờ, tức khắc oán giận lên án Lục Vũ:
"Cái Lục Tam Lang này, cũng quá tệ đi!"
"Ở cùng ngươi ba năm trời, đến cả việc thành hôn cũng chưa từng thương nghị với ngươi một lời?"
Vân Hữu mang theo nụ cười thanh lãnh trên mặt, nàng khẽ giật khóe môi, nhưng lại không biết phải giải thích với Chu Linh thế nào.
Kỳ thật, Lục Vũ chưa từng mở miệng nói với nàng về tương lai của cả hai sẽ như thế nào.
Nhưng nàng lại vô số lần huyễn tưởng, nàng và Lục Vũ sẽ có một đứa con đáng yêu, bọn họ sẽ trở thành một gia đình ba người hạnh phúc.
Nàng còn huyễn tưởng, nếu nàng có con của Lục Vũ, không biết sẽ là bé trai hay bé gái? Và Lục Vũ sẽ đặt tên gì cho đứa bé?
Vân Hữu đã từng huyễn tưởng, nàng và Lục Vũ sẽ mãi mãi sống bên nhau ở nơi tiểu viện kia, có lẽ cả đời không có con, nhưng có đối phương làm bạn, cũng vô cùng tốt đẹp.
Vân Hữu thậm chí huyễn tưởng, phụ huynh nàng thoát tội, được triều đình phục chức, Vân gia vẫn là Bình Viễn Hầu phủ như trước, nàng có thể trải qua tam môi lục sính để trở thành thê tử của Lục Vũ.
Trong tất cả những tương lai mà Vân Hữu từng huyễn tưởng, đều có sự tồn tại của Lục Vũ.
Vân Hữu từng cho rằng, Lục Vũ cũng giống nàng, chỉ dám lặng lẽ huyễn tưởng trong lòng, không dám tùy tiện nói ra.
Chỉ là đêm hôm ấy, Lục Vũ đã nói với nàng.
"Ta năm nay đã hai mươi hai tuổi, không thể cứ mãi như vậy được."
Một câu nói, lạnh thấu tim gan.
Vân Hữu hoàn toàn tỉnh ngộ.
Thì ra trong tương lai mà Lục Vũ tưởng tượng, chưa bao giờ có sự tồn tại của nàng.
Thảo nào Lục Vũ chưa từng đề cập đến tương lai của bọn họ.
Nguyên lai bọn họ, không có tương lai.
Vân Hữu nghĩ ngợi hồi lâu, thực sự không biết nên trả lời câu hỏi của Chu Linh thế nào, liền mở miệng chuyển chủ đề:
"Cái đĩa xốp giòn xương cá trích của Lục Vũ vẫn chưa ai đụng tới, hay là ngươi ăn đi?"
Chu Linh không trả lời.
Vân Hữu ghé mắt nhìn, thấy Chu Linh đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, môi không chút huyết sắc, tựa hồ đang rất đau đớn, đến nỗi ngũ quan đều nhăn nhúm lại.
Vân Hữu quá sợ hãi:
"Linh Nhi, ngươi sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không?"
Chu Linh nghiến răng nghiến lợi mở miệng:
"Hữu Nhi, bụng ta, đau quá..."
Vân Hữu vội vàng chỉnh lại tư thế cho Chu Linh ngay ngắn, một bên xoa bụng cho nàng, một bên lớn tiếng gọi vọng ra ngoài sảnh:
"Người đâu mau lên!"
Tiểu nhị bên ngoài sảnh tức khắc chạy vào phòng:
"Vân Nương tử, có chuyện gì vậy?"
Vân Hữu gấp giọng đáp:
"Mau đi mời đại phu đến đây, Chu nương tử bỗng nhiên đau bụng dữ dội."
Tiểu nhị nhìn sắc mặt bất thường của Chu Linh, vội vàng đề nghị:
"Vân Nương tử, bệnh tình của Chu nương tử thoạt nhìn rất nguy cấp, mời đại phu tới có lẽ quá chậm trễ, hay là để tôi cõng Chu nương tử đến y quán gần đây?"
Tiểu nhị nói rất đúng, Vân Hữu tức khắc đồng ý:
"Được, ngươi mau lại đây."
Tiểu nhị lót một tấm nệm êm trên lưng, Vân Hữu giúp đỡ Chu Linh leo lên lưng tiểu nhị, ba người tức khắc vội vã chạy về phía y quán.
Khu vực Phan Lâu tọa lạc vốn là nơi lui tới thường xuyên của giới quyền quý Kinh Thành, nên những y quán tốt nhất Kinh Thành đều ở gần đó.
Ba người men theo hành lang gấp khúc giữa các lầu mà chạy, bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc đuổi kịp Vân Hữu:
"Hữu Nhi, có chuyện gì vậy? Sao lại hoảng hốt thế này?"
Vân Hữu không ngừng bước chân, ghé mắt nhìn, Cố Khải đang chạy theo bên cạnh nàng.
Vân Hữu vội vàng cầu cứu Cố Khải:
"Cố nhị ca, Chu Linh bỗng nhiên đau bụng dữ dội, hơn nữa đau đến mức như sắp không chịu nổi nữa rồi."
Cố Khải vội vàng nhìn Chu Linh đang nằm trên lưng tiểu nhị.
Chu Linh hai tay ôm chặt vai tiểu nhị, cả người dường như không còn chút sinh khí nào.
Ngực Cố Khải trĩu xuống, vội hỏi:
"Nàng đã ăn gì? Đã làm gì?"
Vân Hữu lập tức đáp:
"Nàng chỉ ngồi cùng ta xem trò vui, ăn hai đĩa xốp giòn xương cá trích, uống một chén lộc lê tương, còn có một chén nước tía tô."
"Vừa nãy còn nói cười vui vẻ với ta, tự nhiên lại thành ra thế này."
Cố Khải lập tức phân phó cho Mậu Biết đang chạy cùng:
"Mậu Biết, ngươi cầm thẻ bài của ta, đi mời Trần Thái Y đến y quán phía trước, kể rõ đầu đuôi những thứ Chu nương tử đã ăn cho Trần Thái Y biết."
Sau khi Mậu Biết rời đi, Cố Khải nói với Vân Hữu:
"Hữu Nhi, muội yên tâm, ta nhất định sẽ không để Chu nương tử xảy ra chuyện gì đâu!".

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất