Chương 65: Lại Bị Ngươi Bắt Lấy
Tống Chiêu dẫn Vân Hữu đi thẳng lên lầu ba, tiến thẳng đến Vân Mộng Các.
Hai năm trước, Vân Hữu đã từng đến Vân Mộng Các một lần.
Lần ấy, tại Vân Mộng Các này, Vân Hữu đã bị Lục Vũ làm tổn thương đến tan nát cõi lòng, máu me đầm đìa.
Hai năm sau, khi Vân Hữu sắp sửa đặt chân đến Vân Mộng Các lần nữa, cái cảm giác đau đớn khoan tim thấu xương năm xưa vẫn còn ẩn hiện trong lòng nàng, khiến ngực nàng nghẹn lại, hô hấp khó khăn.
Tống Chiêu khẽ đẩy cánh cửa gỗ đàn chạm trổ, nhất thời từ bên trong vọng ra tiếng tỳ bà réo rắt, âm thanh ồn ào náo nhiệt.
Vân Hữu theo sau Tống Chiêu bước vào phòng.
Trong phòng, đèn đồng thếp vàng hình hoa sen chiếu rọi xuống nền gạch Thanh Kim Thạch, lay động những mảnh vỡ ánh sáng như tinh hà.
Bỗng một tiếng "ầm" vang lên trong phòng, giữa tiếng cười ồ của mọi người, một công tử cất giọng lớn:
"Ngươi say đến hồ đồ rồi, một chút chính xác cũng không có, lại bắn tên trúng vào bầu rượu!"
Vân Hữu theo Tống Chiêu bước hẳn vào gian phòng.
Ngay trước mắt nàng là một mũi tên làm bằng ngà voi rơi ngay ngưỡng cửa.
Không xa đó, trên chiếc bàn dài bằng ngọc xanh, một bầu rượu bạc hình cóc ba chân đổ nghiêng, rượu nho màu hổ phách chảy tràn xuống mặt bàn, men theo mép ngọc chảy xuống tấm thảm nhung Ba Tư trải trên mặt đất.
Trong không khí, thoang thoảng hương rượu nho nhè nhẹ.
Đi theo sau Tống Chiêu nên tầm nhìn của Vân Hữu có phần hạn chế, nhưng nàng vẫn nhận ra vài gương mặt quen thuộc, đều là bạn bè của Lục Vũ.
Trong lòng mỗi vị công tử đều ôm một vũ cơ xinh đẹp, quyến rũ.
Các vũ cơ trên mặt nở nụ cười nịnh nọt, người thì rót rượu, người lại gắp thức ăn đưa lên miệng các công tử.
Trong phòng, cảnh tượng xa hoa trụy lạc, ngập tràn trong vàng son.
Tống Chiêu cất tiếng chào hỏi đám công tử trong phòng:
"Ta bỏ lỡ màn kịch hay nào rồi sao?"
Một vị công tử mặc trường bào trắng như ánh trăng, tay cầm chén rượu ngọc nhỏ, kêu lớn khi thấy Tống Chiêu bước vào:
"Tống Nhị Lang, sao bây giờ ngươi mới đến? Mau mau phạt ba chén rượu!"
Tống Chiêu cười đáp:
"Gấp gáp cái gì, không thấy đằng sau ta còn có một vị tiểu nương tử đi theo sao?"
Tống Chiêu bước sang một bên, Vân Hữu lập tức lộ diện dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
Vân Hữu bất chợt chạm phải ánh mắt của Lục Vũ đang ngồi ở vị trí chủ tọa.
Lục Vũ mặc một thân áo bào cổ tròn bằng gấm đen, một tay chống thái dương, lười biếng tựa nửa người vào nhuyễn tháp.
Bên cạnh hắn, sát bên là một vũ cơ mặt mày xinh đẹp, cổ áo của vũ cơ này trễ nải, để lộ những đường cong nở nang trước ngực.
Vũ cơ kia bưng chén rượu bạch ngọc, đang đưa lên môi Lục Vũ, ánh mắt nhìn hắn dịu dàng tha thiết.
Từ khi Vân Hữu xuất hiện trong tầm mắt mọi người, tiếng cười nói trêu đùa trong phòng bỗng nhiên im bặt, bầu không khí vốn thoải mái vui vẻ trở nên có chút kỳ quái.
Hương long não từ lư hương chạm khắc mây vàng lượn lờ bay ra, qua làn khói mờ ảo, Vân Hữu chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Lục Vũ:
"Ta tìm ngươi có chút việc."
Những ngọn đèn ly thếp vàng chiếu sáng cả gian phòng, khiến chiếc ngọc sắt thạch trên thắt lưng của Lục Vũ phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Tư thái tản mạn của Lục Vũ không hề thay đổi, nụ cười nhạt nơi khóe miệng lộ vẻ giễu cợt:
"Chuyện gì khiến ngươi phải vội vàng như vậy? Mới được mấy ngày thanh nhàn, lại bị ngươi bắt lấy rồi."
Giọng điệu hắn hờ hững, nhẹ tựa lông hồng.
Cứ như Vân Hữu là một bà vợ đanh đá từ ngàn dặm xa xôi đến bắt hắn về nhà.
Vân Hữu nén giận, dứt khoát đi về phía chiếc bàn trống ở góc phòng rồi ngồi xuống:
"Vậy ngươi cứ tiếp tục thanh nhàn đi, đợi ngươi thanh nhàn xong, ta sẽ tìm ngươi nói chuyện chính sự."
Trong phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ở đây có vài vị công tử quen biết Vân Hữu, cũng biết mối quan hệ giữa nàng và Lục Vũ.
Hôm nay Vân Hữu bỗng nhiên xuất hiện ở đây, mọi người không hiểu ra sao, đều nháy mắt ra hiệu, dùng ánh mắt trao đổi với nhau.
"Chuyện này là sao? Vân Hữu sao lại tìm đến tận đây?"
"Ai mà biết được, Lục Tam Lang còn chẳng động đậy gì, tiếp theo sẽ thế nào đây? Còn chơi nữa hay không?"
Lục Vũ vẫn lười biếng tựa nửa người vào nhuyễn tháp, ánh mắt chuyển về phía thị nữ đang đứng hầu trong phòng:
"Không thấy nương tử của ta đang ngồi mà trước mặt lại trống không sao?"
Thị nữ kia lập tức cung kính hành lễ đáp lại, vội vàng đi ra ngoài phân phó người mang rượu và thức ăn lên cho Vân Hữu.
Ở đây cũng có vài công tử không biết Vân Hữu, thấy Lục Vũ cũng không có vẻ gì khác lạ, liền không để Vân Hữu vào mắt, lại bắt đầu uống rượu vui đùa.
Mọi người ngươi một chén ta một chén mời nhau, bầu không khí nhanh chóng trở nên náo nhiệt trở lại.
Vũ cơ bên cạnh Lục Vũ thấy mọi người lại bắt đầu vui đùa, vẫn giơ chén rượu bạch ngọc không rời môi Lục Vũ:
"Tam gia, sao ngươi không để ý đến ta gì cả?"
Lục Vũ vẫn giữ tư thái lười nhác, hàng mi dài che khuất ánh mắt, không biết hắn đang nhìn về nơi nào, một lát sau, hắn chậm rãi đáp lại hai chữ:
"Mệt mỏi."
Vũ cơ kia cười duyên dáng, hạ chén rượu xuống, khẽ lay lay vạt áo Lục Vũ:
"Tam gia, ta dìu ngươi đến phòng nhỏ bên trong nghỉ ngơi, được không?"
Vũ cơ tuy không biết Vân Hữu là ai, có quan hệ gì với Lục Vũ, nhưng qua lời nói vừa rồi của Lục Vũ, nàng đoán chắc tám phần đây là một vị thiếp thất trong nhà.
Tin tức Lục Vũ và Giang Ninh sẽ thành thân vào tháng sau, hiện giờ cả Kinh Thành không ai là không biết.
Dù sao cũng chỉ là một vị thiếp thất, vậy thì có gì đáng sợ.
Nói là thiếp thất, kỳ thật cũng chỉ là nô tỳ trong nhà, bất quá là ở trong phủ Quốc công mà thôi, về bản chất cũng giống như các nàng...