Chương 76: Sớm nên hảo hảo nói một chút
Vân Hữu chỉ cảm thấy trên ót một tiếng ầm vang vọng lại, như một đạo kinh lôi, thẳng tắp bổ về phía đỉnh đầu nàng.
Chẳng lẽ Lục Vũ đã sớm biết nàng muốn đổi tòa nhà khác?
Nhưng Lục Vũ vì sao đối với chuyện này không hề nhắc tới một lời? Vì sao một mực không hỏi nàng?
Nếu không quan tâm thì thôi, vậy tại sao lại muốn ngấm ngầm ngăn cản nàng?
Càng nghĩ Vân Hữu càng thấy ngực bị đè nén khó chịu, đến hô hấp cũng nghẹn tắc.
Nàng đành phải chậm rãi rời khỏi quán trà, tìm một mảnh đất trống trải, để làm dịu cảm giác tức ngực.
Bên kia đường phố chính là hộ thành nội hà.
Gió nhẹ từ mặt sông thổi nhè nhẹ, phất qua gương mặt Vân Hữu, khiến nàng cảm thấy ngực dễ chịu hơn không ít.
Ven bờ sông bày đầy các quán xá nhỏ, Vân Hữu đi đến quán trà gần nhất, ngồi xuống gọi một ly quất đoàn.
Vừa ngồi xuống, nàng liền nghe sau lưng có hai vị tiểu nương tử đang trò chuyện:
"Nghe nói Lộc Minh Sơn hoa mẫu đơn biển đã nở rộ, thật giống như Dao Trì lãng uyển, chúng ta ngày mai đi Lộc Minh Sơn leo núi ngắm hoa, được chứ?"
"Quá tốt rồi! Ta trước kia chỉ nghe nói Lộc Minh Sơn có một mảnh hoa mẫu đơn biển, không ngờ sinh thời còn có thể tận mắt chiêm ngưỡng."
Vân Hữu đã từng thấy qua phiến hoa mẫu đơn biển kia.
Hai năm trước, Lục Vũ bỗng nhiên nói muốn cùng nàng đi Lộc Minh Sơn dạo chơi ngoại thành. Khi đó, quan hệ của bọn họ mặn nồng như keo sơn, Vân Hữu tự nhiên sẽ vui vẻ cùng Lục Vũ đi.
Vân Hữu đã có một ngày vui vẻ ở đó, vô tình được chiêm ngưỡng một mảnh hoa mẫu đơn biển trên Lộc Minh Sơn, tựa như chốn thần tiên tuyệt đẹp.
Nhưng cũng chính từ ngày đó, Lục Vũ đối với nàng lạnh nhạt hẳn đi.
Vân Hữu thường tự hỏi, nếu như ngày đó bọn họ không đi Lộc Minh Sơn, nếu nàng không nhìn thấy phiến hoa mẫu đơn biển ấy.
Liệu nàng và Lục Vũ có thể mãi tốt đẹp như ban đầu hay không.
Cho dù hoa mẫu đơn biển đẹp như Bồng Lai tiên cảnh, Vân Hữu cả đời này cũng không muốn thưởng thức lại lần nào nữa.
Vân Hữu dời ánh mắt, thờ ơ nhìn về phía mặt sông.
Trên mặt sông trôi vài chiếc thuyền hoa du ngoạn, trong đó có một chiếc yến thuyền sơn son điêu lan, mái hiên cong vút, treo đèn lưu ly lục giác, xa hoa thu hút sự chú ý của người khác.
Chiếc yến thuyền này trông rất quen mắt, dường như là yến thuyền của Lục Vũ.
Trên yến thuyền, tiếng tỳ bà lẫn với tiếng cười đùa của những người đang uống rượu, thoảng hoặc bay vào tai Vân Hữu.
Vân Hữu nheo mắt nhìn về phía yến thuyền.
Qua song cửa sổ chạm rỗng khắc hoa, có thể lờ mờ trông thấy không ít bóng người bên trong yến thuyền.
Bỗng nhiên, một ô cửa sổ gỗ chạm khắc hoa văn được người từ từ mở ra.
Xuyên qua lớp rèm lụa lay động, Vân Hữu chỉ bằng một nửa khuôn mặt lờ mờ, liền nhận ra người kia là Lục Vũ.
Lục Vũ đang tựa người lười biếng ở vị trí chủ tọa, một tay chống thái dương, bên cạnh là một người đàn bà vũ mị đang dịu dàng rót rượu.
Chiếc yến thuyền này quả nhiên là của Lục Vũ.
Hắn đang bận vui đùa cùng đám công tử bột trên yến thuyền.
Gặp Lục Vũ ở đây cũng không hẳn là chuyện xấu.
Nàng đang suy nghĩ, có nên tìm Lục Vũ để nói chuyện cho rõ ràng hay không.
Có lẽ nên cùng Lục Vũ mặt đối mặt nghiêm túc trao đổi, nói cho hắn biết nàng muốn rời khỏi nơi ở hiện tại, và chuẩn bị bắt đầu một cuộc sống mới.
Hoặc cũng nên trực tiếp hỏi Lục Vũ, hỏi tại sao hắn lại ngấm ngầm ngăn cản nàng thuê tòa nhà khác.
Có lẽ nên nói thẳng với Lục Vũ rằng, nàng muốn rời khỏi hắn, không muốn tiếp tục làm ngoại thất của hắn nữa.
Giữa nàng và Lục Vũ, đã sớm nên nói chuyện thẳng thắn với nhau.
Một tiếng ho khẽ kéo Vân Hữu ra khỏi dòng suy nghĩ, nàng hướng về phía phát ra âm thanh nhìn lại.
Hoài Ngộ đang đứng cách nàng ba bước, mỉm cười cúi chào nàng:
"Vân Nương tử, nơi này người qua lại tấp nập, sao ngài lại ngồi uống trà ở đây một mình?"
Hoài Ngộ gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói tiếp:
"Vân Nương tử, quán trà này lại không có ai rót nước hầu ngài, nếu không để tiểu nhân hầu ngài uống trà?"
Vân Hữu nhìn Hoài Ngộ im lặng không nói.
Nàng càng ngày càng chắc chắn Hoài Ngộ là người của Lục Vũ.
Nếu Hoài Ngộ là người của Lục Vũ, vậy tại sao hắn lại không chịu thừa nhận?
Có lẽ đây là ý của Lục Vũ.
Lục Vũ muốn Hoài Ngộ ở bên cạnh nàng để làm tai mắt cho hắn.
Nhưng trong ngoài viện tử của nàng đều đã có người của Lục Vũ, tại sao hắn còn muốn phái thêm Hoài Ngộ ở lại bên cạnh nàng?
Chẳng lẽ vì nàng tự ý thuê tòa nhà mà không báo với hắn, nên Lục Vũ cảm thấy nàng đang vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn?
Nhưng tại sao Lục Vũ lại muốn kiểm soát nàng?
Chẳng lẽ nàng còn có giá trị lợi dụng nào khác?
Hoài Ngộ và Hoài Viễn lại cùng họ, nàng không thể không liên tưởng đến mối liên hệ giữa hai người.
Vân Hữu nhìn Hoài Ngộ với vẻ mặt chân thành, mỉm cười hỏi:
"Hoài Ngộ, ngươi muốn ở lại bên cạnh ta, làm tùy tùng hầu hạ ta?"
Hoài Ngộ gật đầu, cung kính đáp:
"Tiểu nhân biết rõ Vân Nương tử là người hiền lành, chắc chắn sẽ không đánh mắng hạ nhân, cũng sẽ không trách phạt nặng nề, cho nên tiểu nhân nguyện ý đi theo Vân Nương tử."
Không thể không thừa nhận, Hoài Ngộ thật sự thông minh lanh lợi, lại khéo ăn khéo nói, chỉ làm hạ nhân cho nàng thì thật là uổng phí tài năng.
Vân Hữu nhìn Hoài Ngộ với vẻ mặt ôn hòa, nhưng lời nói lại mang ý dò xét:
"Vậy ta hỏi ngươi một câu, nếu ngươi có thể thành thật trả lời, ta sẽ thu ngươi làm tùy tùng."
Hoài Ngộ thề son sắt đáp:
"Vân Nương tử cứ hỏi, tiểu nhân nhất định sẽ biết gì nói nấy, không giấu diếm điều gì."
Vân Hữu tùy ý chỉ tay về phía chiếc yến thuyền trên sông:
"Ngươi nói thật cho ta biết, Lục Vũ có phải đang ở trên chiếc yến thuyền đó không?"