Dưới ánh mặt trời chiếu rọi khắp dương đài, bên cạnh gốc đại thụ cao lớn tươi tốt, cả sân gần như bị che phủ, mà ở đây lúc này có một người đang ngồi trên ghế, một thiếu nữ, quần áo màu xanh nhạt, trong tay đang cầm lấy một quyển sách, một con mèo đen đang cuộn tròn trong lòng, đúng là Mặc Hi.
Mái tóc dài màu đen, khuôn mặt nhỏ trắng nõn như ngọc thạch dưới ánh nắng chiếu xuống khiến cho người nhìn có cảm giác giống như ảo mộng.
Phía sau cô là Phiêu Linh đang đứng mặc quần áo màu đen, vẫn bộ dáng đờ đẫn như mọi khi.
Một lát sau, Mặc Hi chuyển đầu nhìn hắn, nhẹ nói “Linh, cậu không cần lúc nào cũng đứng sau mình, muốn làm gì thì cứ thoải mái là được rồi.”
Phiêu Linh gật đầu, nhưng cũng không có hành động gì khác. Trong lòng của hắn chỉ đang nghĩ, nếu có người công kích, hắn liền có thể canh giữ phía sau cô. Lý do rất đơn giản, đối với hắn lý do này rất bình thường và hiển nhiên, nhưng mà không một ai biết.
Lúc này, một bóng người duyên dáng yêu kiều tiến đến, trên tay bưng một khay chứa nước trái cây.
“Hi.” Kêu nhỏ một tiếng, Thiên Nhu liền đặt khay nước trái cây trên mặt bàn, sau đó nhìn cô cười nhẹ.
“Cám ơn.” Đối với sự dịu dàng của Thiên Nhu, Mặc Hi cũng cười cười đáp lại.
Thời gian giống như quay lại quá khứ, vẫn luôn tự nhiên như thế, cho dù đã 5 năm không gặp, hai người vẫn không có một chút lạ lẫm.
Thấy Mặc Hi buông quyển sách xuống uống một ngụm nước trái cây, Thiên Nhu lại lên tiếng lần nữa “Còn có một việc cần thông báo với Hi một chút.”
“Chị nói đi.” Mặc Hi tự nhiên biết rõ Thiên Nhu muốn nói chuyện gì. Nghĩ đến, khóe miệng cũng nổi lên dáng cười nhàn nhạt, trong đó có chút ít tán thưởng.
Nhìn cô cười như vậy, Thiên Nhu cũng hiểu rõ, nhưng vẫn nói “Chỗ Phạt Nhận đã làm ra thành tích rồi, mọi người đều có bước tiến rất lớn.” Thiên Nhu không có bận tâm đến sự tồn tại của Phiêu Linh, đã Mặc Hi có thể mang theo hắn bên cạnh tức là người một nhà, hơn nữa thiếu niên trước mắt này thật khiến người khác nhìn không thấu.
“Lôi Phạt…” Mặc Hi xoay đầu nhìn về phía bầu trời, cười nhẹ nói “ Em biết rồi, bây giờ bọn hắn bên trong giới dong binh đoàn cũng coi như là nhân vật nổi danh.” Thiên Nhu cũng cười nhẹ không nói, bọn Phạt Nhận đã làm được, đã được Mặc Hi chấp nhận chỉ trong vòng 5 năm.
“Qua mấy ngày nữa đi nhìn bọn hắn.” sau khi Mặc Hi nói xong, liền cúi đầu nhìn Ma Diễm Cuồng Sư đang chơi đùa cùng với Mặc Vọng trong sân nhỏ.
Cô đứng dậy, nhún người một cái đã rơi xuống bên cạnh Mặc Vọng đang chơi đùa trong sân nhỏ, đưa tay phủi bụi bẩn bám trên quần áo của bé, cười nhẹ nói “ Tiểu Vọng phải chú ý nha, bẩn quá người khác không thích đâu.”
“Hừ! Không cần chị lo!” Đối mặt với dáng vẻ tươi cười ấm áp, trong lòng Mặc Vọng lại trào lên từng trận kích động, lại vặn vẹo nói, chỉ là bước chạy đi kia có chút rối loạn.
Thật là một đứa nhỏ khác người, Mặc Hi cười nhẹ.
Thiên Nhu nhìn thấy hết thảy cũng buôn cười, nói ra thì, thủ đoạn của Mặc Hi cũng không phải nổi trội gì, cơ bản là cô không có làm gì, nhưng mà tiểu ma vương này lại chịu thiệt trong tay cô rồi, vừa bắt đầu còn đối với cô đáng ghét thà chết cũng không nói một lời, đến bây giờ thì cũng chỉ có Mặc Hi nói nó mới nghe vào, mặc dù biểu hiện bề ngoài vẫn không thèm để ý đến cô, nhưng thực tế lại dựa theo lời cô mà làm.
“Tiểu Vọng thích tiểu sư tử không?” Mặc Hi đứng bên cạnh cười hỏi.
Ánh mắt ai oán của Ma Diễm Cuồng Sư nhìn cô tự nhiên cô thấy rõ ràng, phải biết, nếu không phải Mặc Hi phân phó không được thương hại đến Mặc Vọng dù chỉ một chút , còn lâu nó mới chịu để cho thằng nhóc này chơi đùa như thế.
“Tiểu sư tử?” Mặc Vọng nghe Mặc Hi nói xong liền sững sờ, sau đó ôm bụng cười to lên, ngón tay nho nhỏ chỉ về phía Ma Diễm Cuồng Sư đang nịnh hót dưới chân cô cười to nói “Con này mà cũng gọi là sư tử sao? Rõ ràng là một con chó trụi lông mà!”
“Rống! Uông uông uông!” Ma Diễm Cuồng Sư vừa mới chuẩn bị rống to một tiếng thì trong nháy mắt đã cảm nhận được áp lực từ phía Mặc Hi, liền chuyển tiếng gầm thành tiếng sủa của con chó nhỏ, âm thanh kia có thể nói là vô cùng ủy khuất, con ngươi nhìn về phía Mặc Hi buồn bã gần như phát khóc.
Tiếng sủa của nó có nghĩa là, ta là dị thú, dị thú vĩ đại! Không phải chó! Không phải!
Thần sắc trên mặt Mặc Hi càng thêm sinh động, mỗi lần chứng kiến vẻ mặt nhân tính hóa của Ma Diễm Cuồng Sư là không nhịn được buồn cười. xoay đầu nhìn Mặc Vọng, rõ ràng nhóc con này vô cùng hứng thú với Ma Diễm Cuồng Sư, nếu những con chó bình thường khác bé sẽ không chơi vui vẻ như vậy, thì ra là bởi vì khuôn mặt nhân tính hóa của Ma Diễm Cuồng Sư khiến bé vô cùng yêu thích!
Cười nói “Tiểu Vọng! Chị không có lừa em nha.”
“Stop!” đối với lời nói của Mặc Hi, Mặc Vọng không cho là đúng.
“Tiểu sư tử, khôi phục hình dáng đi.”
“Rống rống!!” vô cùng hưng phấn, hỏa diễm quanh thân Ma Diễm Cuồng Sư đột nhiên vọt lên cao, vốn dĩ thân thể chỉ như con chó nhỏ lúc này liền biến thành mấy m, hỏa diễm bộc phát, tư chi cứng rắn, lân phiến lửa đỏ, bộ dáng như vậy vừa xuất hiện, nhất thời dọa một đám người choáng váng.
Vì sao nói một đám người? Bởi vì dưới một tiếng gầm rú vô cùng hưng phấn của Ma Diễm Cuồng Sư, cho dù ở xung quanh biệt thự của Mặc Hi đang ở có năng lượng cách âm, nhưng người trong nhà vẫn nghe thấy mà bị chấn động chạy ra ngoài.
Cả người Chu Tiểu Trúc mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mắn được mặc phàm đỡ lấy, tay mặc phàm đỡ Chu Tiểu Trúc những vẻ mặt vô cùng ngơ ngác, Mặc Vân Vân lại là mê ly, nhìn về Ma Diễm Cuồng Sư đang đứng bên cạnh Mặc Hi, ánh mắt mê ly, sau đó cũng khôi phục lại. Mà Mặc Vọng đang đứng ở trước mặt Ma Diễm Cuồng Sư, chugs kiến hết thảy càng khiến bé kinh hãi miệng mồm há hốc.
“Quái vật! Quái vật! Mặc Mặc, Tiểu Vọng, nhanh chạy vào! Nhanh lên!” sau khi bình tĩnh trở lại Chu Tiểu Trúc kêu to, trong giọng nói có bao nhiêu sợ hãi đều hiện ra bấy nhiêu.
Mặc Hi cũng biết đã để mọi người hiểu lầm rồi, cô đứa tay gõ lên đầu Ma Diễm Cuồng Sư một cái “ Ai bảo mi rống chứ?”
“ô ô!” Ma Diễm Cuồng Sư ủy khuất thỉnh cầu.
Chỉ là Mặc Hi cũng không thèm ngó ngàng gì tới bé, mà nhìn về phía đám người Chu Tiểu Trúc, tay vẫn để trên đầu Ma Diễm Cuồng Sư, cười nói “Cha mẹ, nó là dị thú của con, sẽ không gây tổn thương cho ai đâu.”
“ô ô!”cánh tay của Mặc Hi đang để trên đầu nó càng lúc càng dùng sức, nhất thời khiến cho cả người nó run rẩy, vẻ mặt nhìn về phía đám người Chu Tiểu Trúc vô cùng đáng thương, không ngừng gật gật đầu.
“Ha ha ha ..!”
Không thể không nói, Ma Diễm Cuồng Sư rất có khiếu chọc cười, ngay cả Mặc Hi nhìn bộ dáng của nó cũng không nhịn được cười huống chi là đám người Mặc Phàm, vừa nhìn thấy thần sắc kia của nó, liền vang lên từng trận phì cười, vẻ sợ hãi vừa rồi tiêu tán đi không ít.
Ma Diễm Cuồng Sư cũng lén thở ra một hơi, khí lực trên tay Mặc Hi thu về rồi, còn may, còn may…
“Đẹp! Quá đẹp rồi!” ngay sau đó, một giọng nói kích động vang lên, đúng là Mặc Vọng.
Lúc này Mặc Vọng nhìn biểu lộ của Ma Diễm Cuồng Sư có thể nói là khiến bé vô cùng kích động, có thế nào bé cũng không nghĩ đến, con chó nhỏ bị mình chơi đùa từ trước tới nay dĩ nhiên lại là một mãnh thú uy mãnh như vậy a! Thật là quá suất!
Nhìn xong, Mặc Vọng liền chạy về trước, thò tay muốn sờ Ma Diễm Cuồng Sư.
Muốn sờ mà được sao? Dù Ma Diễm Cuồng Sư đã thu hỏa diễm quanh thân về, nhưng nhiệt độ trên người của nó người như Mặc Vọng cũng không thể chịu đựng nổi.
Cho nên Mặc Hi liền cản đường Mặc Vọng chỉ trong nháy mắt.
“ Tránh ra! Tránh ra! Em muốn sư tử! Em muốn sư tử!” Mặc Vọng nóng vội, lớn tiếng kêu lên.
Biểu hiện như vậy khiến cho Ma Diễm Cuồng Sư rất hưởng thụ, vẻ măt vô cùng kỳ lạ.
“Thật sự muốn?” Mặc Hi không ngó ngàng đến Mặc Vọng đang vùng vẫy trong tay cô, một chút cảm giác cũng khôgn có.
“Muốn! Muốn!” Mặc Vọng không chút do dự, lớn tiếng kêu lên.
“Tốt. Trước hết em không được động đậy.” Mặc Hi nói xong liền thả hắn xuống, đang lúc Mặc Vọng muốn động liền phát hiện bản thân đã bị cái gì đó kiềm chế lại, căn bản không cách nào di chuyển.
“Hửm? Tại sao? Vì cái gì em không động đậy được? Vì sao?” Mặc Vọng kinh ngạc, lớn tiếng kêu gào.
Mọi người tại tràng kinh ngạc nhìn Mặc Hi, nhìn xem cô đến cùng là muốn làm gì, mà ngoại trừ Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc, những người còn lại đều có dự cảm, biết rõ Mặc Hi muốn làm gì đó.
“Tiểu sư tử.” Mặc Hi không ngó ngàng tới Mặc Vọng nữa, cả người lơ lửng, đứng thẳng giữa không trung, biến hóa như vậy thật sự khiến mọi người không khỏi kinh ngạc mở to mắt, cô thò tay vuốt ve đầu sư tử, cười nói “Mi nhận em ấy làm chủ đi.”
“Rống rống!” Không được! Kiên quyết khôg được! Thay đổi thái độ ôn nhuận như lúc bình thường, Ma Diễm Cuồng Sư lớn tiếng gầm rú, ngay cả mặt đất đều chấn động, hại đến lòng Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm đều run rẩy.
Nếu nói nhận Mặc Hi làm chủ, Ma Diễm Cuồng Sư tuyệt đối sẽ gật đầu đồng ý 100 lần, bởi vì Mặc Hi có năng lực, bé cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng mà thằng nhóc trước mắt này? Mặc dù bé không đáng ghét, nhưng mà thực lực hiện tại của nhóc làm nó không cách nào chấp nhận được, phải biết rằng, chỉ cần là dị thú đều có tôn nghiêm của chính mình, nó là dị thú đã trưởng thành hơn nữa lại có trí tuệ, mặc dù nó có chút bất đồng nhưng mà có vài quan điểm không cách nào thay đổi được, nó cũng rất coi trọng thực lực, thực lực của thằng nhóc trước mắt này thật sự không thể lọt vào mắt nó, nó cũng có yêu cầu cho tôn nghiêm của nó.
Tay Mặc Hi nhẹ nhàng vuốt ve, cô cũng hiểu được điểm này, cười nhạt nói “Mi ký khế ước ngang hàng với em ấy, bây giờ bé còn nhỏ, sau này thực lực nhất định sẽ tăng trưởng, mi biết rõ tốc độ tu luyện và niên kỷ của nhân loại mà, hơn nữa, thường ngày không cần mi phải nghe lời em ấy, trước khi thực lực của em ấy chưa đến trình độ khiến mi hài lòng và tán thành, mi chỉ cần bảo vệ em ấy không chết những lúc gặp nguy hiểm là được.”
“Rống rống…” không muốn, không muốn! Ma Diễm Cuồng Sư vẫn không muốn như thế, chỉ là lúc nhìn đến ánh mắt của Mặc Hi, nhất thời có chút nhuyễn xuống.
“Thật sự là không muốn?” giọng nói Mặc Hi đột nhiên không có vui vẻ, thanh thanh đạm đạm, trong không khí dường như có chút áp lực.
Cũng không phải phát tán áp lực ra mà chỉ là thiếu đi chút dáng tươi cười thường ngày, Mặc Hi liền cho nó cảm giác một loại ức hiếp nếu kháng cự.
“Rống ô!” ta ..ta.. nhất thời Ma Diễm Cuồng Sư biểu lộ ủy khuất, lại không dám thể hiện từ chối kiến quyết như vừa rồi.
Mặc Hi không nói chuyện, có lẽ đám người Chu Tiểu Trúc chỉ cảm giác được Mặc Hi có chút bất đồng mà thôi, nhưng Ma Diễm Cuồng Sư lại thừa nhận áp lực vô cùng sâu sắc, dưới cái nhìn chăm chú của Mặc Hi, nó liền cảm thấy cả người mình sắp mềm nhũn tới nơi.
Nhu không được thì cương, vừa nhu vừa cương cùng lúc, không thể không nói, Mặc Hi có chút hèn hạ, nhưng ai bảo cô có thực lực, cô liền có tư cách này.
“Ô..ô..” Ma Diễm Cuồng Sư còn muốn tranh thủ thêm một chút nữa, biẻu lộ càng thêm đáng thương.
“Rống.” Ngay lúc này, Thanh Dực trong lòng Mặc Hi đột nhiên rống lên một tiếng, đôi mắt xanh đen nguyên bản đang nhắm lúc này mở hé ra một chút, nhìn Ma Diễm Cuồng Sư trước mắt, ý tứ là, thằng nhóc con, còn muốn chủ nhân nói lại lần nữa sao?
“Ô ô!” bị hai lão đại nhìn như vậy, Ma Diễm Cuồng Sư cảm thấy chính mình nếu không đồng ý thì chắc chắn sẽ chết rất thảm, cuối cùng chỉ có thể bi thảm kêu lên một tiếng, gật gật đầu.
Một khắc này, Mặc Hi cũng hiện ra dáng tươi cười, trong tay cô xuất hiện một vật sáng bóng rồi đẩy thẳng vào trong miệng Ma Diễm Cuồng Sư, cười nói “ Thật nghe lời.”
“Ô ô!” miệng Ma Diễm Cuồng Sư ngậm miếng dị năng hạch, cảm thụ năng lượng trong đó, con ngươi đầy lệ, thống khổ và khoái lạc cùng tồn tại a…
Mọi người tại tràng thấy Mặc Hi ném ra miếng dị năng hạch kia đều cả kinh, nhìn độ bóng loáng cùng với kích cỡ, căn bản chính là dị năng hạch cấp Vương a! đều nghĩ Mặc Hi làm như vậy thật lãng phí. Quá lãng phí a!
(mắt Ma Diễm Cuồng Sư đầy lệ : “cái con mẹ nó chứ lãng phí, cái gì gọi là lãng phí, đó là do ta bán thân mới được!”)
Mặc Hi đứng bên cạnh, ánh mắt ra hiệu nhìn Ma Diễm Cuồng Sư.
Giờ phút này trong lòng Ma Diễm Cuồng Sư ủy khuất, không biết lúc trước Mặc Hi không chịu ký khế ước với nó có phải là trong đầu đã có chủ ý tặng nó cho người khác rồi chưa nữa? Nếu thật là như vậy, nó đã bị tính toán ngay từ đầu. Ô ô, suy nghĩ một chút, lại sợ sệt Mặc Hi thần cơ diệu toán, lại vô cùng ủy khuất.
Trên thực tế thì nhận định này của Ma Diễm Cuồng Sư đã sai, một khắc đó Mặc Hi quả thực là không muốn trói buộc Ma Diễm Cuồng Sư, muốn nó nhận Mặc Vọng chỉ là đột nhiên nghĩ đến, dù sao bên cạnh có một dị thú cấp Sư bảo vệ thì Mặc Vọng cũng an toàn hơn rất nhiều, hơn nữa cũng không sao mà, nói để Ma Diễm Cuồng Sư chậm rãi tiếp nhận Mặc Vọng, chờ thực lực của bé đủ rồi mới phục cũng được, những lời này tuyệt đối là cái bẫy.
Dựa vào tính cách của Ma Diễm Cuồng Sư, chỉ cần quen biết lâu với Mặc Vọng chắc chắn sẽ sinh ra cảm tình, khi đó thì quản khỉ gió gì đến thực lực chứ? Nhưng mà, Mặc Hi cũng nhìn ra được, thiên phú của Mặc Vọng cũng không tệ, muốn trở thành một gã Dị năng giả cường đại cũng không khó.
Dưới ánh mắt của mọi người, Ma Diễm Cuồng Sư đi tới trước mặt Mặc Vọng, không tình không nguyện cúi thấp người xuống, trên chân trước làm rách một vệt tràn ra máu tươi, thần phục hạ đầu.
Một cảm giác dị dạng nổi lên trong đầu Mặc Vọng, khiến bé không rõ, lúc này giọng nói của Mặc Hi cũng truyền tới “Muốn tiểu sư tử, thì làm tay của mình chảy máu rồi nắm lấy chân trước của bé đi.”
“Hả? Chảy máu!?” Mặc Vọng sững sờ.
Ma Diễm Cuồng Sư có chút nóng nảy cử động.
Mặc Hi cũng biết Mặc Vọng có lẽ không hiểu, người đột nhiên biến mất, sau đó dưới ánh mắt kinh hãi của Mặc Vọng đã tiến sát bên cạnh bé, nâng tay bé lên, nhất thời lòng bàn tay của bé bất tri bất giác toát ra vệt máu đỏ tươi, thậm chí hắn cũng không thấy cảm giác đau, sau đó tùy ý Mặc Hi giơ tay của bé tới trước mắt Ma Diễm Cuồng Sư.
Kỳ thật Mặc Vọng không phải không muốn phản kháng, mà là hoàn toàn không cử động được.
Ma Diễm Cuồng Sư vừa thấy Mặc Hi liền đáng thương hề hề, chần chờ rồi mới đưa chân trước của mình dính vào tay của Mặc Vọng.
Ngân quang lóe ra, tại hai tay hình thành một đạo đồ hình.
Khế ước thành lập!
Từ đó về sau, thời gian vẫn cứ từng ngày trôi qua, có chút bình thản nhưng cũng có không ít tiểu nhạc đệm thú vị.
Ngày 28 tháng 6, An Dĩ Mẫn đến ăn cơm, đều là quen biết, nên cũng không có mở tiệc tùng gì, buổi cơm như vậy càng khiến cho Mặc Hi vui vẻ, nguyên một ngày mọi người đều trôi qua trong sự vui vẻ.
Ngày 3 tháng 7, Mặc Hi đi tới huấn luyện tràng, luận bàn cùng với Khoát Hải, ngay từ đầu Mặc Hi nói thẳng là từ chối không tiếp, sau này vẫn đánh đập tàn nhẫn, Khoát Hải bại chỉ trong một chiêu, thực lực của Mặc Hi lại lần nữa khiến cho mọi người rung động.
Ngày 12 tháng 7, Mặc Hi đi dạo phố cùng với Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc, đột nhiên bị một đám người vây quanh xin chữ ký, không đường lựa chọn phải quay về.
Ngày 7 tháng 8, sau khi Mặc Vọng ký khế ước với Ma Diễm Cuồng Sư bị kích thích, liền yêu cầu Mặc Hi huấn luyện bé, cuộc sống bi thảm bắt đầu.
Ngày 13 tháng 9, cuối cùng Mặc Vọng không chịu được, khóc tố khổ, trong lòng để lại bóng ma, đối với chuyện này không một người nào quở trách Mặc Hi.
Ngày 21 tháng 10, Thần hẹn Mặc Hi đi quán bar, dẫn tới một tràng tin hot oanh động.
Ngày 4 tháng 11, cuộc sống dần dần bình thản, mỗi ngày cùng người nhà ăn cơm, vui đùa.
Chớp mắt đã 5 tháng trôi qua, đoàn tụ cùng với người nhà, Mặc Hi có chút không muốn thay đổi, mọi người cũng không nỡ, nhưng mà thời gian còn lại của Mặc Hi cũng không nhiều, cho nên lần nữa chia tách ra, dù sao chỉ cần lễ tốt nghiệp diễn ra xong, Mặc Hi sẽ hoàn toàn tốt nghiệp, thời gian sau đó sẽ có nhiều rồi.
Giờ phút này, ba người Mặc Hi, Phiêu Linh, Thiên Nhu đang ở bên trong một thị trấn không đặc biệt nổi danh, bởi vì đám người Phạt Nhận đang ở đây.
Trong khách sạn Thiên Hoa, Mặc Hi đứng ngoài lan can căn phòng đang ở, mắt nhìn hết thảy cảnh vật xa xa trước mắt, tay nhẹ nhàng vuốt ve Thanh Dực trong lòng, đôi mắt dường như vô cùng bình tĩnh, không gợn chút sóng.
“Thanh Dực, em nói xem cuối cùng thế giới này rộng lớn bao nhiêu?”
Thanh Dực mở hé mắt, mặt cười cười “Nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.” Bởi vì biết rõ xung quanh không có ai nên nó cũng không ngại mở miệng nói.
“Ha ha.” Mặc Hi cười nhẹ, giọng nói có chút phiêu chợt “Vậy em nói xem chúng ta có thể đi đến đâu?”
“Muốn đến đâu liền đến đó.” Thanh Dực không chút do dự trả lời, giọng điệu vô cùng tự tin.
“Con đường phía trước đến cùng là còn bao xa, càng đi tới càng có cảm giác càng xa a.”
“Mặc kệ bao xa, chúng ta đều sẽ không dừng lại, cho đến tiến lên phía trước người khác.”
Nghe Thanh Dực trả lời, Mặc Hi cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt, cúi đầu đối diện với ánh mắt của nó, sau đó phì cười, từ bên trong đôi mắt của đối phương, bọn họ đều thấy được kiên định và tự tin.
Cốc cốc —
“Vào đi.” Từ lúc Thiên Nhu đi đến trước cửa, Mặc Hi đã có thể cảm giác được rồi.
Thiên Nhu cũng không do dự đẩy cửa ra tiến vào, cùng đi với cô còn có một gã thiếu niên, khoảng chừng18, 19 tuổi, dáng người khôi ngô, cả người phát tán khí thế thị huyết, lúc này ánh mắt của hắn đang nhìn Mặc Hi vô cùng nhiệt tình và vẻ kích động được kiềm nén.
Đi tới trước mặt Mặc Hi, người thiếu niên đột nhiên cúi xuống, dường như chuẩn bị quỳ xuống, giọng nói trầm thấp hữu lực “Đại nhân!”
Một đạo năng lượng vô hình nâng hắn lên, cho dù hắn cố gắng thế nào cũng không cách nào quỳ xuống được, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Hi.
“Ha ha, đứng thẳng lên đi.” Mặc Hi cười nhạt một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng bình thản, lại có vẻ không giận mà uy, khiến cho thiếu niên không dám có một chút phản kháng.
Thấy thiếu niên đứng thẳng, Mặc Hi mới lần nữa lên tiếng, lần này lại gọi một cái tên đã lâu không xưng hô “Đại Lăng.”
“…” thiếu niên nghe vậy liền sừng sờ trong chốc lát, quả thật là danh tự này đã lâu hắn không nghe qua rồi.
Sau đó liền nghe Mặc Hi nói tiếp “ Bây giờ anh gọi là Phạt Nhận a, Phạt Nhận, tên mới đại biểu cho bắt đầu mới, anh cũng đã làm được rồi, cám ơn.”
“Đại nhân!” thiếu niên, cũng chính là Phạt Nhận hô lên một tiếng, cung kính nói “Đó là việc chúng ta phải làm, đại nhân không cần phải nói cám ơn.”
Chúng ta, nghe một từ này, dáng vẻ tươi cười trên mặt Mặc Hi càng thêm vui vẻ, Phạt Nhận nói chúng ta mà không phải ta, chứng tỏ hắn cũng không kể công, mà là đang khái quát tất cả mọi người.
“Phạt Nhận, anh làm rất tốt.” Mặc Hi cũng không có quá nhiều khách sáo, thật tình tán dương một câu, liền nhìn thấy bên trong mắt của Phạt Nhận tràn đầy vui mừng.
Hắn cũng không cần nói rõ, chỉ cần một tiếng khẳng định của cô, mà điều này hắn vừa nhận được.
“Tốt rồi, bây giờ dẫn tôi đi xem dong binh đoàn Lôi Phạt nổi danh đi.” Mặc Hi cười nói, con ngươi trong nháy mắt chuyển sang màu tím, mặt nạ đã xuất hiện che đi nửa khuôn mặt cô.
“Vâng!” Phạt Nhận trả lời, trong lòng vô cùng kích động, từ lúc Thiên Nhu thông báo cho bọn hắn biết Mặc Hi đã trở về và sẽ tới thăm bọn hắn, bon hắn đã vô cùng kích động, trong tay xuất hiện một la bàn tròn tròn, dưới ánh mắt mong đợi của đám người Mặc Hi, liền đặt một chỗ được che giấu, miệng quát lên “Mở!”
Nhất thời trên la bàn lóe lên ánh sáng, sau đó liền phát rộng ra, mắt thường khó có thể thấy rõ, đúng là truyền tống trận lúc trước đưa bọn hắn đến trụ sở bên trong giếng nước, lúc này vừa thấy, Mặc Hi đại khái đã nghĩ đến cái gì rồi.
Nghiêm Mạc Phi đã nói lúc trước ông từng được Hắc Viêm Ma Thánh cứu trợ, mà Hắc Viêm Ma Thánh chính là cha của Hắc Ảnh, vậy cái này chỉ sợ là đã được Nghiêm Mạc Phi đồng ý.
Mặc Hi quay đầu nhìn lại, quả nhiên đã thấy Phiêu Linh xuất hiện ở đây, cô cười nói với hắn “Đi thôi.” Sau đó đi trước bước vào trong.
Biểu hiện của Phạt Nhận và Thiên Nhu cũng giống nhau, chỉ nhìn thoáng qua Phiêu Linh sau đó cái gì cũng không nói, cách nghĩ của hắn và Thiên Nhu giống nhau, bọn hắn tuyệt đối tín nhiệm Mặc Hi, đã là người của Mặc Hi thì chính là người bọn hắn có thể tin tưởng, hoặc phải nói, người của Mặc Hi đều có cách nghĩ như vậy.
Mặc Hi sớm có chuẩn bị nên đã dùng năng lượng bao quanh thân thể, sâu kín khẽ động một thoáng đã tới trên bờ, mặc dù đã sớm có chuẩn bị nhưng đến khi chứng kiến mọi thứ ở đây thay đổi vẫn khiến cô có chút kinh dị.
Tại sân huấn luyện, đám người huấn luyện nhiệt huyết, xung quanh đầy đủ hoa quả dưa rau, phòng ốc san sát nhau, ở đây nghiễm nhiên như một thế ngoại đào nguyên, một thế giới tách biệt.
Mặc Hi xuất hiện tuyệt nhiên không kinh động đến bất luận người nào, bởi vì trước đó cô đã thu liễm tất cả hơi thở, nếu cô cố ý muốn ẩn tàng, những người ở trong sân này muốn phát hiện ra cô quả thật là rất khó.
Tiếng nước lại vang lên, thân ảnh đám người Phạt Nhận, Thiên Nhu và Phiêu Linh cũng xuất hiện, tiếng động lần này cũng đã để mọi người cảm giác được, quay đầu nhìn lại liền thấy đám người Mặc Hi, bọn hắn nhận ra Thiên Nhu và Phạt Nhận, nhưng mà Mặc Hi và Phiêu Linh thì chưa gặp qua bao giờ.
Chỉ có điều tại đây không một ai dám xem nhẹ cô, là bởi khí tràng xung quanh cơ thể cô cũng như đôi mắt tím kia, cặp mắt kia bọn hắn chưa thấy qua, nhưng mà nghe nói đến quá nhiều, chủ nhân chân chính của bọn hắn chính là người có đôi mắt màu tím, mà ngoại giới cũng đều chấn động vì một người như vậy – sát thủ tự do Tử! Đều là người có đôi mắt màu tím, chẳng lẽ hai người họ là một người? Người mà mỗi lần nghe Phạt Nhận nhắc tới như một thiên thần? Lại là một cô gái?
Không ai biết, nhưng đều cùng một nhận định khi nhìn thấy bốn người, tất cả mọi người đều trầm tư suy nghĩ.
Ngay lúc này, đột nhiên một thân ảnh yêu kiều xuất hiện, trên thân mặc trang phục huấn luyện màu đen ôm sát hiện ra bên trong là hình dáng có lồi có lõm, mái tóc dài màu đen bay múa giữa không trung, khuôn mặt khả ái lại lạnh như băng, nhưng cặp mắt cùng với hành động hấp tấp kia đều khiến cho mọi người biết được cô đang rất kích động.
Khi đi tới trước mặt Mặc Hi rồi, Lala không lên tiếng, mà cũng không biết nên nói gì, có quá nhiều điều để nói, lại không biết bắt đầu từ đâu.
“La la.” Mặc Hi khẽ gọi một tiếng, làm cho người Lala hơi chấn động, ngước mắt lên nhìn Mặc Hi, khẽ gật đầu, giọng nói có hơi chút khàn khàn “Đại nhân.”
“Ha ha, đã lớn rồi!” đối với Lala, Mặc Hi xem cô vừa như bạn bè lại vừa như em gái, thật sự là một cô gái khiến người khác yêu thương.
“Vâng.” Nghe Mặc Hi nói vậy, La la hơi có chút không còn gì để nói, nhưng mà cũng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ lạnh nhạt cung kính trả lời.
“Đại nhân.” Lại một người nữa đi ra, một thân hình gầy yếu, quanh thân tỏa mùi thuốc, bộ dáng giống như tươi cười bình thường, nhưng điểm khiến ai cũng chú ý đó chính là con ngươi trong trẻo ẩn dưới làn da tái nhợt kia giờ phút này nhìn Mặc Hi hết sức nhu hòa còn có kích động, khẽ gọi “Đại nhân.”
“Ừ, Phạt Dược.” Mặc Hi cũng gọi ra tên của hắn, khiến cho vẻ khẩn trương trên mặt phạt dược biến đổi thành tươi cười, vô cùng ấm áp.
Mọi người tại tràng nhìn thấy hết thảy, cũng dần dần hiểu rõ, người trước mắt này đúng là chủ nhân của bọn hắn, chủ nhân chân chính, cho dù so với tưởng tượng cũng không quá giống, nhưng cũng không có bất cứ một ai dám xem nhẹ cô, bởi vì trước đó gần như đã bị Phạt Nhận tẩy não hết rồi.
“Hắc! Ngài chính là lão đại chính thức của chúng ta sao?” Ngay lúc này một câu hỏi được hét lớn, Mặc Hi chuyển mắt nhìn theo phía phát ra âm thanh, liền thấy đó là một người đàn ông cao lớn, trên mặt có một vết sẹo bắt mắt, trên người một áo ba lỗ, dường như các khoảng da thịt lộ ra bên ngoài của hắn đều chằn chịt các vết sẹo do thương tích gây nên.
Tên còn lại mặc một thân áo sơ mi trắng, sắc mặt ôn hòa mang theo nụ cười có vẻ không hại người, nói gọn lại là khuôn mặt vô cùng tuấn tú.
Còn những người khác Mặc Hi cũng không để ý đến, không phải bọn hắn tầm thường mà là do hai người trước mắt này tương đối xuất sắc mà thôi, do cả ánh mắt của người đàn ông cường tráng kia, một ánh mắt lộ cả hung quang ra ngoài khiến cho Mặc Hi cảm thấy hứng thú.
“Huyết Lang, anh…” Phạt Nhận nhíu mày, chuẩn bị muốn nói điều gì đó đã bị Mặc Hi ngăn cản.
“Hắc hắc, Đoàn trưởng không cần khẩn trương, tôi chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên về chủ nhân của chúng ta trong lời nói của người và phó đoàn trưởng thôi, không nghĩ đến lại là một thiếu nữ xinh đẹp như vậy!” Huyết Lang cười nói, mặc dù giọng điệu tùy ý, nhưng mà ý cung kính trong một tiếng đoàn trưởng và phó đoàn trưởng kia mọi người vẫn nghe ra được, chỉ là khi nhắc tới Mặc Hi với câu “thiếu nữ xinh đẹp” thì lại hơi nhấn mạnh, ai tại sân cũng hiểu được ý nghĩa trong câu đó.
Đối điện gần như tất cả mọi người, đại khái hơn ngàn người, không có một ai lên tiếng, đúng vậy, bọn họ tán đồng với hành động của Huyết Lang, đối với Phạt Nhận, bọn hắn quả thực nguyện ý bán mạng, nguyện ý thần phục, bởi vì hắn có thực lực nên có tư cách đó, nhưng thiếu nữ trước mắt này, xem dáng vẻ dường như còn quá trẻ thì thực lực sẽ có được bao nhiêu chứ? Thật sự cô ta có tư cách để bọn họ thần phục sao?
“Cám ơn đã khen.” Mặc Hi nhàn nhạt nói, tay nhẹ nhàng vuốt ve Thanh Dực đang chuẩn bị muốn động thủ, bởi vì sát khí của Huyết Lang phát tán ra làm nó tức giận.
Nhìn thấy hành động của Mặc Hi như thế, lúc này Huyết Lang mới chú ý đến Thanh Dực trong lòng cô, ánh mắt loáng qua một tia thất vọng “Ha ha, sủng vật rất đáng yêu, rất tương xứng với cô.”
[Chủ nhân, tên này muốn chết.] lúc nãy phát ra sát khí hướng về Mặc Hi, lúc này lại bảo nó là sủng vật, lại còn dùng giọng điệu đó, Thanh Dực lạnh lùng nói trong ý thức với Mặc Hi, giọng điệu rõ ràng đang rất tức giận.
[Không cần để ý tới hắn.] Mặc Hi an ủi nó một câu, cô đương nhiên hiểu rõ lý do vì sao Huyết Lang làm như vậy, mà ngay lúc này, cô đột nhiên nhớ ra dường như đã quên thu hồi Thanh Dực lại, không nghĩ đến cô cũng có lúc ngớ ngẩn như thế, lúc đầu cô còn cho rằng chỉ có đám Phạt Nhận ở đây, nên đã quên thu liễm đi một chút. Hiện tại lúc này cho dù ai có mặt tại tràng đều biết thân phận của cô đi chăng nữa nhưng mà trong tay cô lại đang ôm một con mèo làm sủng vật như vậy, hơn nữa màu mắt bây giờ của cô còn là màu tím, bộ dáng thế này quả thật hơi ngốc ngốc.
Mặc dù nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Mặc Hi cũng không để ý lắm, đã muốn xem bọn hắn như người một nhà, thì có cái gì phải lo lắng chứ? Dùng người thì sẽ không nghi người, nghi người thì sẽ không dùng người.
“Huyết Lang đúng không?” đột nhiên Mặc Hi ngẩng đầu nhìn hắn hỏi, giọng nói lạnh nhạt, cánh môi hồng xinh gợi lên chút tươi cười, ngay lúc Huyết Lang đang có chút sững sờ lại lên tiếng “ Có vài lời nếu nói bậy sẽ gây họa đấy.”
“Hả? Ah ha ha ha! Gây họa? Huyết Lang ta không sợ nhất là gây họa, gây họa thì thế nào? Có thì đánh một trận, nếu có thua cũng chỉ đi cái mạng, có sao đâu?” sau khi kinh ngạc qua đi, Huyết Lang liền cười nói, trong đó không một chút giả tạo, rõ ràng, hắn chính là một người không sợ chết.
Câu trả lời như vậy thật khiến Mặc Hi xem trọng hắn thêm vài phần.
“Thế nào? Ý cô nói ta gây họa rồi phải không? Nói bậy? Vậy không phải nên đánh một trận sao?” Huyết Lang chớp mắt, câu nói vừa ra khỏi miệng đã hướng về phía Mặc Hi tung ra một quyền, lực đạo kịch liệt ngay cả trong không khí cũng nghe tiếng va chạm, hiển nhiên không một chút lưu tình.
Huyết Lang đang muốn thử thực lực của Mặc Hi.
Đáp án này mọi người tại đây dường như đều biết rõ, tất cả đều không động, Phạt Nhận biết rõ muốn bọn hắn tiếp nhận Mặc Hi, thì Mặc Hi phải biểu hiện ra thực lực của cô, mà hắn tin tưởng Mặc Hi tuyệt đối.
Một đấm xuất ra trong khoảng cách ngắn như vậy, Mặc Hi chỉ có thể ra tay, mà chỉ cần cô vừa ra tay là Huyết Lang có thể đại khái đoán được năng lực của cô, điều hắn muốn đúng là như vậy.
Chỉ là không như hắn mong muốn, một quyền kia, Huyết Lang chỉ cảm thấy mình vừa đấm vào không khí, hắn liền liếc nhìn lại, Mặc Hi đã biến mất tại chỗ.
Tốc độ như vậy, thật khiến người người kinh hãi.
Ngay lúc này, Mặc Hi lại xuất hiện, vẫn tại chỗ cũ, giống như chưa từng biến mất.