Ngự Lôi

Quyển 2 - Chương 17: Rung động trên sàn đấu (2)

Edit: Vân Khinh

Beta: Sakura

“Hả?” Không nghĩ đến Khoát Hải sẽ dùng phương pháp hại người hại mình này, Thiên Tiêu trợn mắt lên, động tác trong tay vẫn không bối rối, hai bàn tay đặt trước ngực: “Hỏa tường!” Một bức tường lửa cao hai mét chắn trước người hắn, đường đường một Dị giả lại để một Võ giả đến gần người là một chuyện không tốt, dù sao so với cường độ thân thể thì Dị năng giả không thể nào bằng với Võ giả!! Cho nên phản ứng của Thiên Tiêu hoàn toàn chính xác.

“Con mẹ nó!! PHÁ cho ta….!! Khoát Hải rống lớn một tiếng, quyền thiết trong tay đánh tới ngọn lửa, Hỏa tường không có lực lượng của Thiên Tiêu chống đỡ làm sao có thể chống nổi một quyền đầu của Khoát Hải,trực tiếp oanh một tiếng mà vỡ tan tành.

Nhưng ngay sau đó, một ngọn lửa khác tấn công đến trước mặt Khoát Hải, trong mắt Khoát Hải chỉ toàn một ánh lửa đỏ.

“A a a!! Con mẹ nó, mày đánh lén!! Mau giúp ông giết nó!! Giết chết nó!!” Khoát Hải không phản ứng kịp, mái tóc vốn là cao thấp không đồng đều giờ lại bị lửa đốt cháy, hai tay phủi phủi, đến khi đầu tóc biến thành tro bụi thì mới dập tắt được lửa.

Mọi người ở trên đài đột nhiên cười to, sau đó là những tiếng cười đùa:

“Ha ha. . . . . . Ta nói Khoát Hải! Bây giờ biến thành đầu trọc rồi, ai bảo anh cứ muốn đấu với Thiên Tiêu.”

“Võ giả cùng Dị năng giả không phải cùng một đẳng cấp là có thể chiến thắng, anh vẫn tỉnh lại đi, ha ha!!”

“Đúng vậy! Chờ ngày nào đó anh có thể trở thành Võ sư rồi lại đến tìm Thiên Tiêu đấu, nhưng đến khi đó, người ta cũng đã trở thành Dị sư rồi!!”

“. . . . . .”

Đủ loại lời nói, lời này cũng không giả, ở Thủy Lam Tinh, Dị năng giả chính là con cưng của ông trời, có người không có lực lượng cường đại, lại không phải tu luyện khổ cực như Võ giả, bọn họ đơn giản hơn nhiều, cũng nhanh chóng thăng cấp, bởi vì bọn họ có thể hấp thu năng lượng từ bên ngoài để tu luyện, mà năng lượng ngũ hành, trên thế gian này chỗ nào mà không có .

“Ha ha! Khoát Hải, xong chưa, tôi đã nói anh không thắng được, đây là định luật không thể thay đổi ở thế giới này, Võ giả không thể nào so với Dị năng giả được đâu!” Trên đài tiếng nói dần dần yên tĩnh, Thiên Tiêu ở trên sân mới mở miệng, đối với Khoát Hải cười nói.

“Hừ! Các anh đợi đó, ông đây nhất định sẽ cho các anh biết Võ giả nhất định có thể thắng Dị năng giả!!” giọng nói của Khoát Hải có chút buồn bực và mang theo quyết tâm.

“Ha ha, tốt tốt!! Tùy anh muốn nói thế nào thì nói, thân thể anh bây giờ đã đạt đỉnh điểm, mặc dù là Võ giả cao cấp, nhưng trong vòng mười năm không đột phá, rất khó có thể tiến vào sâu hơn.” Thiên Tiêu lười nói thêm cái gì, đối với vấn đề này, không phải là lần đầu tiên nghe Khoát Hải nói, mà từ lần đầu tiên bị mọi người chê cười, có nghe đến nữa cũng không để ý, Võ giả muốn chiến thắng Dị năng giả cùng cấp sao? Làm sao có thể, cho dù có thể, thì trừ phi Dị năng giả kia là người ngu ngốc.

“Không cần mày quan tâm!” Khoát Hải vẫn ác liệt như cũ, nhưng giọng điệu đã bình thản hơn nhiều.

Kỳ thật, hai người bọn họ cũng không phải là kẻ thù, có thể nói bọn họ là bạn tốt, trận tỷ thí này chẳng qua là xúc tiến lẫn nhau mà thôi.

“Biết! Biết, tốt lắm, đánh cũng đánh xong rồi, đi thôi, nhìn anh chẳng ra làm sao!” Thiên Tiêu không thèm để ý chút nào, cười nói, đối với Khoát Hải hắn hiểu rõ, người này không thể nào nói chuyện vui vẻ được.

“Cái gì mà chẳng ra làm sao?? Như vậy không phải rất tốt sao!! Hừ!! Không giống các người mỗi ngày chỉ biết chăm chút hình dáng chẳng ra làm sao, khó coi.” Khoát Hải chê bai nói, vừa nói, nhưng vẫn bước đi về phía cửa.

Thiên Tiêu cười mắng: “Con mẹ nó, anh không thể nói lời nào tốt hơn sao?”

“Mày cho là bây giờ mày đang nói lời gì tốt, còn không phải cũng phun ra ba tiếng con mẹ nó sao?!” Khoát Hải trừng mắt, liếc hắn một cái nói.

“. . . . . .” Thiên Tiêu không lên tiếng, chỉ cười cười, nói cái gì? Đừng nhìn Khoát Hải bộ dạng thô đen như vậy, công phu mồm miệng cùng cổ họng của hắn giống nhau, một cặp như nhau.

Trên đài, Mặc Hi vẫn trầm mặc trong trận đấu vừa rồi. Đặc sắc, đây chính là Võ giả cùng Dị năng giả của thế giới này sao? Quả nhiên lợi hại! Lực lượng cường đại của Dị năng và Võ lực đó bây giờ cô vẫn chưa thể so được, nhưng mà….

Cô cũng không nhụt chí, chẳng qua là trong lòng càng muốn phải cường đại hơn, cô có lòng tin, nhất định bản thân sẽ càng mạnh hơn, so với bọn họ càng lợi hại hơn nhiều.

“Ha ha, Mặc Mặc cảm thấy thế nào? Bây giờ còn muốn để An ba ba kiến thức con lợi hại thế nào không?” Giọng nói của An Dĩ Mẫn từ trên đầu truyền xuống, ý trêu chọc thể hiện rất rõ ràng.

Mặc Hi ngưỡng đầu tự tin cười nói: “Vì sao lại không? Mặc Mặc đã nói! Mặc Mặc rất lợi hại!”

“A? Nhìn trận tỷ thí này, Mặc Mặc còn cho là như vậy sao?” An Dĩ Mẫn nửa thật nửa giả cười nói, nói cô không hiểu chút gì sao? Nhưng bộ dạng tập trung tinh thần lúc này không giống giả vờ, hơn nữa, từ ngày quen biết cũng biết cô không phải là một đứa trẻ bình thường, nhưng nói là cô xem hiểu, làm sao cô có thể ở trước mặt Võ giả cao cấp và Dị năng giả trung cấp đỉnh phong mà nói mình lợi hại đây? Có thể sao?? Một đứa trẻ chín tuổi, vẫn là một đứa bé không có dị năng, cho dù cô biểu hiện bất phàm, nhưng trời cao có thể ban tặng một người nhiều chỗ tốt như vậy sao? Chính là, An Dĩ Mẫn không tin ông trời….

“Đúng vậy.” Mặc Hi đáp, con ngươi nhìn An Dĩ Mẫn: “Thế nào? An ba ba không tin Mặc Mặc sao?”

“Không, chẳng qua An ba ba cảm thấy có chút không thể hiểu rõ, nếu Mặc Mặc đã nói như vậy, vậy thì để An ba ba xem một chút đi.” An Dĩ Mẫn thành thục bày tỏ ý nghĩ trong lòng mình, sau đó nhìn chung quanh, nói: “Mặc Mặc cùng An ba ba đi tới phòng kiểm tra thử xem?”

“Không cần!” Mặc Hi trực tiếp cự tuyệt, trong ánh mắt nghi vấn của An Dĩ Mẫn, xoay người, một tay chỉ vào Khoát Hải người vừa cùng Thiên Tiêu đánh ở trên đài, nói: “Con muốn đánh với anh ta.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất