(Cô: Dương Nhất; Nàng: Mộ Ngôn Tín)
Lúc Mộ Ngôn Tín tỉnh lại đã là giữa trưa, nàng mở mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà, qua một hồi ý thức được đây không phải phòng làm việc của mình, nàng đối với cảnh vật lạ lẫm rất không thích ứng, nàng vội vàng ngồi dậy.
Lúc này Nhâm Sơ bưng chén cháo đi vào, nhìn vẻ mặt phờ phạt của Mộ Ngôn Tín, lắc đầu, nghĩ thầm, xem ra trong tình cảm ông trời rất công bằng, vô luận đối với ai cũng chạy không khỏi thương tâm cùng đau lòng.
Đi đến bên giường, để chén cháo xuống tủ đầu giường, đưa tay sờ trán Mộ Ngôn Tín, "Tốt, hạ sốt rồi, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào, có đói bụng không, ta nấu cháo, ngươi ăn chút đi, bác sĩ nói ngươi hôm qua đều chưa ăn cơm."
Mộ Ngôn Tín nhìn Nhâm Sơ, biết mình đang ở nhà nàng mới yên tâm lại, nghe Nhâm Sơ hỏi han ân cần, không nói gì, chỉ lắc đầu.
"Không ăn sao được, người đang bệnh, ăn ít cũng phải ăn để còn uống thuốc. Đây, ta đút ngươi ăn."
Nhâm Sơ bưng chén cháo lên, múc một muỗng đưa lên miệng thổi thổi, sau đó đưa đến miệng Mộ Ngôn Tín, "Ah nào."
Mộ Ngôn Tín nhìn thấy một màn như vậy lại nghĩ tới Dương Nhất, trước kia Dương Nhất cũng đút cho nàng ăn như vậy, cũng đưa lên miệng cô thổi trước khi đút tới miệng nàng. Nghĩ tới đây, nước mắt Mộ Ngôn Tín lại ngăn được rơi xuống, nàng không biết mình vì cái gì trở nên mềm yếu như vậy.
Nhâm Sơ nhìn Mộ Ngôn Tín khóc, đau lòng lau nước mắt cho nàng, đoán chừng Mộ Ngôn Tín nhất định là nhớ đến Dương Nhất, Nhâm Sơ cho đến bây giờ cũng không biết là xảy ra chuyện gì, cho nên mở miệng hỏi "Ngôn Tín, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Không thấy Mộ Ngôn Tín trả lời, Nhâm Sơ kể về sự tình hôm qua.
"Hôm qua ta nhận được điện thoại của Tiểu Nghệ nói các ngươi cãi nhau, rất kinh khủng, lúc nàng trở về ký túc xá Dương Nhất nằm trên đất mà khóc, khẳng định tâm tình ngươi cũng không tốt, sợ ngươi gặp chuyện gì, nàng gọi nói ta nhanh xong việc trở về tìm ngươi, hôm qua ta về trong đêm, chạy đến tìm ngươi, lại thấy nghe phát sốt nên đem ngươi về đây."
Nghe Nhâm Sơ thuật lại, nghe đến chỗ Đổng Nghệ trở về thấy Dương Nhất nằm khóc dưới đất, trong lòng không khỏi thắt lại, thở dài, suy nghĩ, sau đó đem chuyện hôm qua từ đầu tới cuối kể Nhâm Sơ nghe.
Nhâm Sơ nghe Mộ Ngôn Tín kể, cau mày, Mộ Ngôn Tín nói Dương Nhất bị trả thù, đã biết nguyên nhân khiến ngày đó Đổng Nghệ lo lắng.
Nhâm Sơ cảm thấy kỳ lạ, Mộ Ngôn Tín nói tư liệu trong tay Dương Nhất rất đầy đủ, rất kỹ càng, đối tượng làm gì trong một ngày đều ghi ra hết, nói vậy đó cũng không phải tư liệu tầm thường, thám tử tư cũng không thể tra tới nước đó, Nhâm Sơ suy tư.
"Ngôn Tín, những tài liệu đó Dương Nhất làm sao có? Ngươi không cảm thấy những tư liệu đó không tầm thường sao?"
Mộ Ngôn Tín sau khi được Nhâm Sơ nhắc nhỡ mới giật mình, ngày hôm qua xem nhưng đau lòng quá, căn bản không có nghe Dương Nhất giải thích. Xem ra tức giận là có ảnh hưởng tới tri thông minh của nàng, Mộ Ngôn Tín cẩn thận nhớ lại những tư liệu nàng xem qua, hoàn toàn chính xác là kỹ càng quá mức, nghĩ đến Dương Nhất có phải hay không còn chuyện không cho nàng biết, lòng nàng càng đau.
Dương Nhất sau khi tỉnh dậy cảm thấy hai mắt đau xót, cô rời giường đến gương trong phòng tắm xem xét, quả là hai con mắt sưng to rồi. Cô biết rõ mình không thể khóc như vậy, sau khi khóc nhất định hai con mắt sẽ sưng thành ụ to, như vậy là hôm nay không thể ra khỏi cửa rồi, may mắn hôm nay không có tiết học.
Ra khỏi phòng ngủ, Dương Nhất nhìn thấy Đổng Nghệ bày bữa sáng trên bàn, Đổng Nghệ thấy Dương Nhất đi tới, mỉm cười.
"Tiểu Nhất, tới đây ăn điểm tâm, ngươi hôm qua chắc chưa ăn cơm, sáng nay ăn nhiều một chút."
Dương Nhất đi đến ngồi vào bàn "Cám ơn ngươi, Tiểu Nghệ", sau đó tùy tiện gấp đồ ăn nhét vào miệng.
"Tiểu Nhất, ngươi ăn chậm thôi, nghẹn bây giờ, nè, uống đậu nành đi."
Đổng Nghệ đem ly đậu nành đưa cho Dương Nhất, Dương Nhất nhận được, uống ừng ực, Đổng Nghệ bất đắc dĩ nhìn động tác của Dương Nhất, trong nội tâm không khỏi thở dài, lại nhìn hai con mắt sưng vù của Dương Nhất, có chút đau lòng.
Ăn xong bữa sáng, Dương Nhất nói tiếng cám ơn Đổng Nghệ rồi trở về phòng. Cô đến trước bàn sách nhìn thấy sấp tư liệu đã được Đổng Nghệ sắp xếp lại, cầm lên, đưa đến trước mũi, ngửi ngửi, còn lưu lại hương khí của Mộ Ngôn Tín khi nàng hạ thủ, cánh mũi đau xót, cố nén nước mắt, ngồi vào bàn sách, lại lần nữa bắt đầu xem những tài liệu kia.
Dương Nhất vẫn ý thức được mình nên làm gì lúc này, trên tư liệu đã cho thấy rõ thực sự Ngô Phi là muốn hại chết Mộ Ngôn Tín, cô không thể để Mộ Ngôn Tín xảy ra chuyện gì. Tuy hôm qua các nàng cãi nhau, nhưng trong lòng Dương Nhất thủy chung Mộ Ngôn Tín là nữ nhân của cô, cô không cho phép bất luận kẻ nào gây ra bất lợi với nữ nhân của mình, tuy rằng hiện tại tâm tình không tốt, nhưng việc cần vẫn phải làm, Dương Nhất cẩn thận đọc tư liệu, trong đầu tính toán đối sách.
Đọc xong, cũng đã có đối sách, cô lấy di động ra, nhìn màn hình là hình Mộ Ngôn Tín, trong lòng không tránh khỏi đau nhức, lắc đầu, bỏ qua cảm xúc không tốt kia, gọi điện cho mẹ.
"Mẹ, con đọc xong tư liệu rồi, cũng đã có đối sách, nhưng mẹ phải giúp con mới tốt được."
Dương mẫu đương nhiên biết rõ con gái nhất định có thể nghĩ được sách lược.
"Nói đi, con cần mẹ giúp như thế nào."
"Mẹ, mẹ giúp con tìm một người đáng tin cậy, tra không được nguồn gốc (ý như nhân thân) người đó, con muốn dùng danh nghĩa của hắn thu mua cổ phần mà xí nghiệp Ngô Phi đang niêm yết trên thị trường hiện tại, mặt khác mẹ giúp con điều tra qua tư liệu của bọn người chiếm giữ số cổ phần bên công ty đó, tốt nhất là bắt thóp được bọn chúng, con muốn chúng đem cổ phần trong tay nhượng lại cho con."
"Không hổ là con gái ta, đầu óc đủ sáng suốt."
"Còn có cái kia, mẹ. . ."
Nghĩ tới thân phận của cha mẹ mình, Dương Nhất có chút khó xử, cô đã đáp ứng cha mẹ không nói, nhưng về sau đi gặp Mộ Ngôn Tín thế nào nàng cũng hỏi, Dương Nhất do dự, Dương mẫu biết rõ nguyên nhân.
"Con gái ngoan, mẹ hỏi con, con đời này xác định cùng Mộ Ngôn Tín phải không?"
"Dạ đúng, nhưng con. . ."
Dương Nhất do dự, qua nữa ngày cũng không nói được gì, cô do dự, cô không biết giờ phút này Mộ Ngôn Tín có còn nguyện ý cùng mình một chỗ cả đời hay không, Dương mẫu nghe ra con gái đang lạc lối.
"Nhất Nhất, chuyện tình cảm con chỉ cần kiên trì sẽ có kết quả tốt, đừng có để quá khứ làm bóng mờ trong tình yêu, Mộ Ngôn Tín cùng Chu Thiến không giống nhau, mẹ biết con muốn nói gì, nếu con đã nhận định nàng là con dâu của chúng ta rồi thì nói cho nàng biết cũng không sao, ta nghĩ Mộ Ngôn Tín cũng là người biết giữ bí mật."
Dương Nhất nghe mẹ nói vậy không khỏi vui mừng "Cảm ơn mẹ."
"Không cần cám ơn, mẹ chờ con mang nàng đến gặp mẹ, như vậy đi, cúp đây."
Mộ Ngôn Tín sau khi nghỉ ở nhà Nhâm Sơ cả buổi chiều, nàng quay về công ty bận rộn, không thể không cảm ơn Dương Nhất, không biết Dương Nhất lấy tư liệu từ đâu ra, nhưng căn cứ theo tư liệu của Dương Nhất, nàng điều chỉnh lại nhân sự, nàng sa thải bọn giám đốc, trưởng phòng làm lộ thông tin cơ mật của công ty. Sau đó, điều người thân tín của nàng từ những chi nhánh đến, bổ sung đầy đủ chức vụ, bắt đầu tiến hành cải cách chỉnh đốn toàn diện kế hoạch.
Cái này một khi làm là bận đến khuya, nàng đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, nghĩ đến lần cãi nhau đó, đã qua hai ngày rồi, Dương Nhất không có tìm nàng, có lẽ cả hai đều cần thời gian suy nghĩ.
Tốc độ của Dương mẫu thật đúng là tuyệt đối kinh người, từ lúc Dương Nhất nói với nàng tới lúc quyết sách không quá một giờ, đã cho người gọi điện cho Dương Nhất, Dương Nhất để tránh bị theo dõi cho nên không có hẹn gặp hắn, chỉ nói cho hắn kế hoạch của mình, người nó rất lễ độ đáp ứng.
Sau khi sắp xếp xong, Dương Nhất nhìn ra ngoài thấy trời đã tối, cũng đói bụng rồi, cho nên cô ra khỏi phòng ngủ tìm đồ ăn. Lúc này, Đổng Nghệ đang xem tivi, trông thấy Dương Nhất đi ra, nhìn Dương Nhất tinh thần khôi phục không ít nàng yên tâm lại.
"Tiểu Nhất, tâm tình ngươi khá hơn chút nào không? Ngày hôm qua thực là làm ta sợ muốn chết."
"Yên tâm đi, ta không sao rồi Tiểu Nghệ, mọi chuyện ta đã có đối sách, hơn nữa sắp xếp xong xuôi rồi, không cần lo lắng nữa."
"Còn Mộ lão sư ngươi định như thế nào? Giữa trưa ta gọi điện cho Tiểu Sơ, Mộ lão sư đêm hôm qua ngủ ở công ty rồi còn phát sốt, may là Tiểu Sơ đi tìm nàng, đem nàng về nhà mình, hiện đã hạ sốt, nhưng nghe Tiểu Sơ nói, Mộ lão sư lại đến công ty làm rồi."
Dương Nhất nghe Đổng Nghệ nói, trong lòng rất là lo lắng, lại nghe Đổng Nghệ nói đã hạ sốt mới yên tâm một chút, nhưng là vừa bệnh xong đã đến công ty, người này đúng là không biết quý trọng thân thể, Dương Nhất bất mãn, bực mình rồi, Mộ Ngôn Tín nữ nhân chết tiệt, không thể vì mình giấu diếm nàng mà tự hành hạ bản thân như vậy chứ, được lắm, Mộ Ngôn Tín ngươi chờ xem, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả việc nữ nhân của Dương Nhất này không biết quý trọng thân thể.
Dương Nhất nghe Đổng Nghệ dứt lời, khoác áo chạy ra ngoài, đánh xe đến dưới lầu tập đoàn Mộ Lâm, hiện tại Dương Nhất không còn chút nào sợ hãi, trước kia bởi vì thân phận của cha mẹ nên mới chột dạ, bây giờ đã được cho phép nói, trong lòng cũng không còn bí mật gì, nghĩ như vậy, Dương Nhất vào thang máy lên tầng cao nhất, đến văn phòng chủ tịch, nội tâm Dương Nhất vẫn đang thầm mắng Mộ Ngôn Tín không nghe lời, không chịu ăn cơm, làm việc trễ không chịu nghỉ ngơi, ra thang máy nhìn trong phòng Mộ Ngôn Tín vẫn còn đèn, lòng vừa đau vừa tức, sải bước lớn xông vào phòng chủ tịch.
Mộ Ngôn Tín bị hành động của Dương Nhất làm hoảng sợ, nàng còn tưởng rằng Nhâm Sơ đến bắt nàng về, không nghĩ tới ngẩng đầu lên nhìn thấy Dương Nhất vẻ mặt đầy nộ khí, Mộ Ngôn Tín đột nhiên cảm thấy ủy khuất, giống như người vợ nhìn thấy chồng mới đi công tác về. Đúng vậy a, hai ngày không gặp, bốn mươi tám giờ, đây là thời gian tách ra lâu nhất kể từ khi cả hai cùng một chỗ, Dương Nhất nhìn Mộ Ngôn Tín vẻ mặt ủy khuất nhìn mình, lửa giận cùng bất mãn trong lòng lập tức tiên tái không dấu vết, cô đi đến, nhẹ nhàng ôm người con gái xinh đẹp kia vào lòng.