Người Bạn Trai Của Cậu Bây Giờ Là Của Tôi Rồi

Chương 05:

Chương 05:
Tôi thực sự có để quên đồ ở nhà anh ấy.
"Khoai môn chiên không tồi, canh hơi thiếu lửa."
Lục Hồi trả lại hộp đồ ăn cho tôi, tôi không ngờ hôm đó say đến vậy mà vẫn nắm chặt hộp đồ ăn, càng không ngờ Lục Hồi lại ăn nó.
Tôi đã nợ anh ấy một ân tình lớn như vậy, dù sao cũng phải thể hiện một chút.
"À, Giám đốc Lục, tan làm ngày mai anh có rảnh không?"
Lục Hồi nhướng mày, "Muốn hẹn tôi à?"
...
Sao cảm thấy kỳ lạ thế nhỉ.
"Muốn mời anh đi ăn bữa."
"Ăn uống thì thôi đi, bị đồng nghiệp nhìn thấy lại tưởng tôi quy tắc ngầm cậu."
Tôi khó khăn phân tích ba chữ này, không hiểu sao ăn một bữa lại liên quan đến quy tắc ngầm.
Nhưng sau khi anh ấy nhắc nhở, tôi lại nhớ đến chuyện Tổ trưởng Đường, anh ấy đã đứng ra bênh vực tôi. Không chắc là do anh ấy không ưa Tổ trưởng Đường hay không ưa tôi, nhưng dù sao cũng phải cảm ơn một tiếng.
"Vậy uống rượu?"
"Muốn làm phiền tôi thì nói thẳng, có thể bỏ qua bước uống rượu, chuyển thẳng sang giai đoạn chăm sóc người say."
Tôi câm nín, trong lòng tính toán hay là tặng anh ấy một món quà, nước hoa thì khá ổn.
Đang suy nghĩ, ánh sáng trên đảo bếp chợt bị che khuất, một bóng đen đổ xuống.
Tôi không nhận ra Lục Hồi đã đến gần từ lúc nào, vừa ngẩng đầu lên, mới nhận ra hơi thở của anh ấy ở rất gần.
"Giám đốc Lục?"
"Cậu có muốn trả thù anh ta không?"
Tim tôi lỡ mất một nhịp.
Quá gần, hơi thở quấn lấy nhau, giống như một nụ hôn hư không.
"Không cần, không cần, không cần thiết."
Tôi hoảng hốt lùi lại một bước, Lục Hồi dứt khoát nắm lấy cổ tay tôi, ngăn cản tôi lùi lại.
"Vậy có muốn có một mối tình bình thường không? Với tôi."
Mắt tôi mở to.
Ý gì đây... Đây là lời tỏ tình sao?
Lục Hồi đang tỏ tình với tôi ư?
Vẻ mặt anh ấy rất nghiêm túc.
Tôi đã từng thấy anh ấy lạnh lùng mắng người đến phát khóc, cũng đã từng thấy anh ấy mặt không biểu cảm bao che, bênh vực cho người khác, nhưng chưa từng thấy vẻ mặt si tình của anh ấy.
Có lẽ thấy tôi ngơ ngác, anh ấy nở một nụ cười rất nhạt.
"Nói thẳng trước mặt cậu như vậy không thích hợp lắm... Nhưng lúc nãy nghe cậu nói chia tay, thật ra tôi đã mừng phát điên."
Người đàn ông trước mặt này, miệng nói mừng phát điên, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản.
Nhưng có lẽ bản thân anh ấy cũng không nhận ra, bàn tay đang nắm lấy tay tôi, run lên một chút vì căng thẳng.
Dường như có một tiếng chuông đồng vang lên, từng đợt rung động lan tỏa khắp cơ thể, tiếng vang văng vẳng.
Một lúc lâu sau, tôi mới tìm lại được giọng nói của mình, "Giám đốc Lục, anh thích tôi?"
"Tôi thích cậu rất lâu rồi."
Bất ngờ bị sự thẳng thắn của anh ấy làm cho giật mình, tôi lắp bắp, cuối cùng vẫn không thể đưa ra một câu trả lời nào.
"Còn một điều nữa cần phải thành thật với cậu, tôi không phải là một người quân tử gì cả. Đêm đưa cậu về, tôi đã không kiềm chế được."
Lục Hồi đưa tay nhẹ nhàng chạm vào má phải tôi, "Tôi đã hôn cậu ở đây, và cả..."
Ngón tay anh ấy lướt xuống, nhẹ nhàng chạm vào xương quai xanh, "Và ở đây nữa."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất