Trải qua một hồi khuyên bảo, Hàn Đông và số dân kia đến một khoảng đất trống phía trước cách đó không xa.
Hàn Đông nhìn một chút, ở đây tụ tập ít nhất 3,4 trăm người, ngoài ra còn có một số xem náo nhiệt.
Vừa mới được Hồng Tiến Phong và những người khác giải thích, mọi người cũng đều tin tưởng thân phận Chủ tịch tỉnh của Hàn Đông, đều để Hàn Đông ở giữa, kể cảnh ngộ, oan khuất mà mình gặp phải, tình hình rất loạn.
Lúc này không biết ai truyền đến tiếng loa phóng thanh đến phía trước.
Hàn Đông dùng loa phóng thanh, cất giọng nói:
- Bà con, tôi là Chủ tịch tỉnh, mọi người có vấn đề gì, có thể trực tiếp phản ánh với tôi, đương nhiên, hiện trường quá nhiều người, mời mọi người giữ trật tự, để tiết kiệm thời gian cho mọi người, có vấn đề gì giống nhau thì mọi người có thể phái đại biểu lên nói với tôi.
Có người mượn bàn ghế từ người ven đường, đặt trên chỗ đất trống, Trương Trọng Lâm liền mời Hàn Đông qua đó ngồi.
Hàn Đông khoát tay nói:
- Bà con đều đứng, tôi cũng không ngồi nữa, mọi người đều có thể đứng, chẳng lẽ tôi lại khó chiều thế sao?
Trương Trọng Lâm nhất thời xấu hổ đỏ mặt, Hàn Đông nói như vậy, trên thực tế cũng là bất mãn với y, là một loại phê bình.
Hàn Đông nói với Hứa Song:
- Hứa Song, anh phụ trách ghi chép.
Hứa Song gật gật đầu, lấy bút và vở ra, ngồi xuống chiếc bàn phía trước, bày ra bộ dạng ghi chép nghiêm túc.
Thấy điệu bộ này, tiếng nghị luận xung quanh liền nhỏ lại, bọn họ bắt đầu túm năm tụm ba thảo luận, chắc là thảo luận nên phản ánh chuyện gì với Chủ tịch tỉnh, phản ánh như thế nào.
Bởi vì hiện trường rất nhiều người, mọi người cũng biết nếu để Hàn Đông nghe từng người nói một thì là chuyện không thể, vì vậy bọn họ cũng rất phối hợp, làm theo ý của Hàn Đông, tập trung ý kiến lại, như vậy dễ cho việc nhanh chóng phản ánh với Hàn Đông.
Sau đó lại có người ra duy trì trật tự, yêu cầu mọi người xếp thành hai đội dài, đợi một lát sẽ lần lượt phản ánh vấn đề với Hàn Đông.
Mặc dù hiện trường có 3, 4 trăm người, nhưng vì câu hỏi của một số người giống hoặc tương tự nhau, còn có một số mặc dù có vấn đề muốn hỏi nhưng lại lo lắng hồi hộp trước quan cao chỉ có thể nhìn thấy trên TV như Hàn Đông mà nhờ người khác phản ánh hộ, vì vậy không nhiều người thật sự đứng ra phản ánh vấn đề với Hàn Đông.
Người đầu tiên tiến lên trước là một người đàn ông trung niên, tóc ngắn, da mặt ngăm đen, khuôn mặt tràn đầy vẻ tang thương.
Y đối mặt với Hàn Đông nhưng lại không lo lắng chút nào, ánh mắt tràn đầy hi vọng, đoán chừng là thái độ chân thành của Hàn Đông đã khiến y cảm nhận được khả năng được giải quyết của sự việc.
- Chủ tịch tỉnh, tôi tên là Trương Thắng, tôi đại diện cho hơn hai nghìn dân trong thôn Tiểu Câu phản ánh vấn đề với Chủ tịch tỉnh...
Trương Thắng từng làm Trưởng thôn thôn Tiểu Câu, cũng được coi là người có chút kiến thức, vấn đề y phản ánh, chủ yếu tập trung về phương diện giải phóng mặt bằng của hạng mục xây dựng trạm thủy điện thác nước, Chính phủ bồi thường không đến nơi đến chốn cho nhân dân, thậm chí còn phái cảnh sát đến cưỡng ép đuổi dân chúng đi để thuận lợi cho việc giải phóng mặt bằng. Nhân dân thôn Tiểu Câu bị ép chuyển đến một vùng núi phía Tây Bắc thành phố Du Bình, Chính phủ vốn hứa hẹn xây cho bọn họ căn nhà với diện tích ở bình quân theo đầu người không thấp hơn 30 mét vuông, cuối cùng vẫn không thực hiện, bây giờ còn có hơn một nửa dân chúng ở lều trại, mỗi ngày dựa vào việc làm việc vặt để kiếm tiền ăn cơm, còn khoản tiền trợ cấp của Chính phủ thì mãi không đến nơi...
Nghe lời bộc bạch của Trương Thắng, sắc mặt Hàn Đông càng lúc càng trầm trọng, vấn đề lại nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng, đối với những dân chúng phải chuyển đi mà nói, cuộc sống của họ giống như gặp phải tai nạn cực lớn vậy.
Mấy vấn đề này vốn dĩ Chính phủ phải giải quyết hơn nữa có thể giải quyết, nhưng thành phố Du Bình lại không sắp xếp thỏa đáng cho cuộc sống của bọn họ.
- Đồng chí Trương Thắng, đối với vấn đề mà nhân dân thôn Tiểu Câu gặp phải, là do chúng tôi không làm tròn chức trách, tôi xin thay mặt Ủy ban nhân dân tỉnh xin lỗi anh và nhân dân thôn Tiểu Câu. Anh yên tâm, tình trạng mà anh nói, tôi sẽ lập tức hỏi đến, nhanh chóng rót tiền bồi thường xuống, đồng thời cũng sắp xếp thích đáng cho cuộc sống của mọi người, để mọi người có thể thật sự an cư lạc nghiệp...
Hàn Đông nắm chặt tay Trương Thắng nói, trước mặt nhiều người như vậy, Hàn Đông nói ra lời như thế, một là tỏ rõ thái độ của mình, mặt khác cũng giống như một lời hứa, nếu đã nói ra rồi thì nhất định phải làm được.
Trương Thắng bị Hàn Đông nắm tay, tâm trạng vô cùng kích động, vừa rồi kể hết nỗi lòng đã nói hết vấn đề, suy nghĩ trong lòng y. Y nhìn ra, Hàn Đông nghe rất chăm chú, hơn nữa y vẫn chú ý đến thư ý của Hàn Đông ở một bên múa bút thành văn, ghi hết những lời mà mình đã nói. Bây giờ Hàn Đông hứa hẹn sẽ giải quyết thỏa đáng chuyện thôn Tiểu Câu trước mặt nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng nuốt lời.
Nhìn Trương Thắng thiên ân vạn tạ rời đi, Hàn Đông trong lòng vô cùng cảm thán, đây là nhân dân Trung Hoa, bọn họ thật là thuần phác, vốn dĩ bọn họ là người bị hại, quyền lợi mà bọn họ chủ trương là chuyện danh chính ngôn thuận, nhưng bây giờ xem ra dường như bản thân nghe y phản ánh vấn đề và mọi người nhất định sẽ giải quyết lại giống như cho y và nhân dân thôn Tiểu Câu một ân huệ rất lớn vậy.
Có Trương Thắng đi đầu, người phía sau lá gan liền to hơn một chút, bắt đầu lục tục tiến lên trước phản ánh vấn đề với Hàn Đông.
Hứa Song thì ngòi bút như bay, nhanh chóng ghi lại lời kể của bọn họ và câu trả lời của Hàn Đông, đến lúc quay về phải yêu cầu ban ngành có liên quan chứng thực.
Trương Trọng Lâm và Phùng Nhược Phong đứng ở một bên, hai người đều vô cùng xấu hổ, mặt nóng hết cả lên.
Tuy rằng Hàn Đông không nói bọn họ cái gì nhưng bọn họ biết bây giờ Hàn Đông chắc chắn vô cùng bất mãn với bọn họ, tiếp sau đây điều đợi vận mệnh của bọn họ không biết sẽ ra sao, nhưng nghĩ chắc cũng không tốt.
Tiến hành được khoảng nửa tiếng, một trận cảnh báo sắc nhọn truyền đến.
Mấy chiếc xe lái như bay đến, không ít cảnh sát nhảy từ trên xe xuống, vội vàng xông đến, vừa chạy vừa lớn tiếng quát mắng.
Hàn Đông sắc mặt lập tức âm trầm, lạnh lùng nhìn Trương Trọng Lâm một cái.
Mặt Trương Trọng Lâm ngay lập tức trở nên xanh mét, sau khi chuyện vừa nãy xảy ra, gã và Phùng Nhược Phong luôn đi theo Hàn Đông, cũng không có thời gian gọi điện thoại, nhưng lại không ngờ những cảnh sát này lại đến đúng lúc quan trọng, thái độ còn vô cùng thô bạo, đây chẳng phải là làm loạn thêm sao.
Không cần Hàn Đông nói gì, Trương Trọng Lâm và Phùng Nhược Phong liền vội vàng tiến đến trước mặt mấy cảnh sát kia, trầm giọng quát lớn bọn họ, rất nhanh liền đuổi hết đi.
Sau đó Trương Trọng Lâm và Phùng Nhược Phong lại ỉu xìu quay lại, đứng phía sau Hàn Đông, hai người đều không ngừng đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Thời gian trôi qua ba tiếng, đã là hơn một giờ, Hàn Đông vẫn đang nghe vấn đề của bà con, ngay cả cơm cũng không kịp ăn.
Hứa Song đã ghi chép được hơn nửa quyển vở, tay cũng viết mỏi rồi, không ngừng vung vung tay.
Nhưng cho đến bây giờ, người muốn phản ánh vấn đề không còn nhiều, những người còn lại đều là đứng xem náo nhiệt.
Thấy Hàn Đông liên tục không ngừng tiếp nhân dân, thái độ vô cùng hòa ái, vẻ mặt mỉm cười, hiện trường rất nhiều người tôn trọng Hàn Đông từ tận đáy lòng, âm thầm nói nếu tất cả quan viên đều như Hàn Đông thì cuộc sống của nhân dân chắc chắn sẽ tốt hơn.
Đợi đến người cuối cùng phản ánh vấn đề xong, Hàn Đông cầm loa phóng thanh lớn tiếng nói:
- Bà con, vấn đề mọi người phản ánh, tôi đều ghi lại rồi. Mọi người yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết cho mọi người, đồng thời cũng hoan nghênh mọi người giám sát...
Lời của Hàn Đông nhận được sự hoan hô nhất trí của nhân dân tại hiện trường, tiếng vỗ tay nổi lên như nước thủy triều.
Mọi người nhìn thấy hi vọng trên người Hàn Đông.
Tình hình kẹt xe trên đường lớn cũng được hóa giải, Hàn Đông lên xe trong tiếng hoan hô của mọi người, sau đó xe bus mini chậm rãi chạy về phía trước.
Nhưng trong lòng Hàn Đông lại vô cùng trầm trọng.
Vừa nghe những vấn đề mà dân chúng phản ánh, Hàn Đông cảm nhận được một cách sâu sắc vấn đề của thành phố Du Bình nghiêm trọng cỡ nào.
Thực chất, đây không chỉ là ví dụ cá biệt, ở rất nhiều địa phương cơ sở của Trung Hoa, cuộc sống của nhân dân chả ra gì.
Rất nhiều công trình của chúng ta, rất nhiều hạng mục, mặc dù đem lại con số rất dễ nhìn cho phát triển kinh tế, nhưng có đem lại lợi ích thiết thực cho nhân dân thật không thì đáng để suy nghĩ.
Mà thân là người bề trên thì có mấy người nghe lời tâm sự của nhân dân, thật sự nghĩ cho nhân dân.