Tuy đối với những người dân bình thường mà nói, ai làm Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh đều không có sự khác biệt gì lớn. Cuộc sống của họ cũng sẽ không vì vậy mà có sự thay đổi gì lớn, vì vậy về cơ bản cũng không có bao nhiêu người đồng ý quan tâm đến chuyện này, cho dù trên thời sự thị trường muốn xuất hiện hình tượng của họ, nhưng lại chỉ có vài người dân kiên trì nhẫn nại xem tin tức.
Hơn nữa, Hàn Đông mới tới tỉnh Tây Xuyên, số lần trên thời sự cũng không phải là rất nhiều, ấn tượng trong lòng người dân thì càng ít.
Nhưng đối với người dân của trấn Triệu Hoa mà nói, tình hình lại không giống như vậy. Bởi vì Hàn Đông đã từng làm việc tại trấn Triệu Hoa, làm rất nhiều việc có lợi cho người dân của trấn Triệu Hoa. Công tác quản lý nhà nước đưa ra công khai có thể tìm hiểu, giám sát các tình trạng công việc, phí tiêu dùng, công trình xây dựng nhà máy rượu, trang trại... của chính quyền thị trấn bất cứ lúc nào. Dẫn đến mức thu nhập của người dân ở trấn Triệu Hoa cũng theo đó mà tăng dần lên, hơn nữa việc xây dựng cải tạo lại cây cầu lớn Triệu Hoa lại càng giải quyết được vấn đề giao thông nhức nhối của người dân trấn Triệu Hoa nhiều năm nay. Khi họ ra ngoài sẽ không còn phải lo lắng đợi tàu thủy nữa.
Những chuyện này, tất cả đều là vì sự nỗ lực của Hàn Đông mới có được.
Ánh mắt của người dân sáng như tuyết, người dân là những người hiểu được sự cảm ân nhất, đối với những cán bộ đem lại cho họ những lợi ích thực tế, họ luôn ghi nhớ kĩ ở trong lòng, truyền miệng cho nhau.
Chính vì nguyên nhân này, những người dân thuần phác của trấn Triệu Hoa đối với chuyện Hàn Đông đến tỉnh Tây Xuyên đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, họ càng cần chú ý hơn so với những người của địa phương khác. Họ cũng mong đợi việc sau khi Hàn Đông làm quan lớn hơn, có thể mang lại cho họ những lợi ích thực tế lớn hơn, vì vậy lúc nào cũng có người xem thời sự Tây Xuyên, là để chú ý đến hành động của Hàn Đông.
Ông chủ của trang trại này, lúc đầu trong nhà rất nghèo khó, cả nhà luôn trông vào mấy mẩu ruộng và một ao cá, ngày tháng trôi qua rất khó khăn. Sau đó Hàn Đông làm kinh tế trang trại ở trong trấn, ông ta nhìn thấy mấy nhà kiếm được ra tiền, vì vậy cũng liền suy nghĩ. Không chỉ làm các hạng mục nuôi dưỡng và thả câu cá sinh thái, ngoài ra còn sửa chữ Nông gia nhạc, làm ăn cũng rất khá, thu nhập tăng dần lên, mức sống của cả nhà có được sự cải thiện rất lớn. Điều này khến cho trong lòng ông luôn xem Hàn Đông là ân nhân của mình vậy. Khoảng thời gian này bỗng nhiên biết Hàn Đông đến tỉnh Tây Xuyên làm chủ tịch tỉnh, ông lúc nào cũng quan tâm đến tin tức ở Tây Xuyên. Hôm sau ông không kìm được đã đi khoe khoang với những người tới vui chơi ở chỗ ông.
Hiện nay, khi Hàn Đông ngồi trước mặt ông, khi nhìn ông với vẻ mặt tươi cười, trong lòng ông chủ này liền xúc động đến mức không biết nói gì nữa. Bình thường tự cho là rất bình tĩnh để đại diện cho người dân của trấn Triệu Hoa cảm ơn từng ly từng tý mà Hàn Đông làm ra, nhưng hiện nay lại nói năng lộn xộn, căn bản không biết nói gì.
Xung quanh nhanh chóng liền có người chú ý đến tình hình ở đây, càng ngày càng có nhiều người nhận ra Hàn Đông, mọi người đều xúc động lần lượt vây quanh, từng người xúc động đến mặt mũi hồng hào.
Hàn Đông mang trên mặt một nụ cười thân thiết, liền hỏi chuyện nhà với mọi người, hỏi thăm tình hình cuộc sống, thu nhập của mọi người hiện nay. Vẻ mặt dễ gần của hắn, lập tức khiến cho những người xung quanh càng được thoải mái hơn, lời nói cũng nhiều hơn.
Đợi sau khi Chu Chính cùng bà chủ chọn món xong, thấy Hàn Đông đã lọt vào trong vòng vây của người dân, lập tức cười khổ một cái, lặng yên đứng ở một bên.
Lúc này Lý Thiết Trụ cũng lặng yên đứng ở một bên nhìn, với ánh mắt sắc bén của anh ta, sớm đã nhìn ra những người vây xung quanh Hàn Đông đều là người bình thường, đều không có ác ý gì cả, vì vậy lúc này anh ta chỉ cần khiêm tốn đứng ở một bên, không thể làm phiền đến việc Hàn Đông giao lưu với người dân.
Đồng thời, trong lòng Lý Thiết Trụ rất tự hào, dù sao bây giờ anh ta có thể đi theo Hàn Đông để phục vụ rồi.
- Cậu là Thiết Trụ. Thiết Trụ à...
Một cụ già bưng một tách trà có nắp không có cách gì chen vào được trong đám đông, liền đứng ở bên ngoài. Lúc này lại nhận ra Lý Thiết Trụ, nghi hoặc nói:
- Không phải cậu đang làm việc ở tỉnh thành sao, sao lại về đây... Ah... Ồ. Cậu đi theo Chủ tịch tỉnh Hàn xuống đây phải không?
Lý Thiết Trụ thân thiết nói:
- Ông Lý, ông có khỏe không. Bây giờ chắc đang hưởng phúc ở nhà phải không?
Tuy nói chuyện với cụ già đó, nhưng ánh mắt của Lý Thiết Trụ vẫn luôn chú ý đến tình hình bên Hàn Đông.
Hàn Đông nói chuyện với mọi người một hồi lâu, cuối cùng những người tràn đầy sự hiếu kỳ không dễ dàng gì bị ông chủ khuyên quay về. Hàn Đông lúc này mới có thể thuận lợi đi ăn cơm.
Những người dân xung quanh, đều tán thưởng đối với những hành vi thân thiện với người dân được xuất phát từ đáy lòng của Hàn Đông.
Chuyện Hàn Đông tự mình đến trấn Triệu Hoa, nhanh chóng được truyền đến trấn Triệu Hoa, rất nhiều người biết được tin này, đều cảm thấy hối tiếc. Họ đều hi vọng có thể được gặp Hàn Đông một lần, cho dù không nói nên lời, nhìn từ đằng xa cũng là chuyện vô cùng vinh dự rồi.
Đúng tám giờ, Hàn Đông và Chu Chính liền lái xe về huyện Phú Nghĩa. Ở lại trong huyện Phú Nghĩa một đêm. Sáng ngày hôm sau, Hàn Đông liền bảo Lý Thiết Trụ lái xe đến núi Thanh Sơn, các hạng mục du lịch ở đây phát triển rất tốt, du khách rất nhiều. Ba người khó khăn lắm mới tìm được một trang trại để ngủ lại. Khoảng 10h30, Hàn Đông liền bảo Chu Chính gọi điện thoại cho Lam Nguyên Ninh, mời Lam Nguyên Ninh cũng đến núi Thanh Sơn.
Nhận được cuộc điện thoại của Chu Chính, Lam Nguyên Ninh rất nghi ngờ, phải biết rằng từ sau khi xảy ra hiểu lầm với Chu Chính, thì Chu Chính rất ít khi chủ động liên lạc với mình, sao hôm nay đột nhiên lại gọi điện thoại cho mình cơ chứ?
- Bí thư Lam, chào anh. Tôi không làm phiền anh đang nghỉ ngơi đấy chứ? Là như vậy, lãnh đạo cũ của tôi đến Vinh Châu, bây giờ đang ở núi Thanh Sơn, mời anh qua đây ăn trưa.
Chu Chính cười nói. Bây giờ những khúc mắc trong lòng anh ta hoàn toàn tiêu trừ, vì vậy tâm trạng rất tốt, lúc nói chuyện giọng điệu rất bình thường.
- Được, tôi qua ngay đây. Lúc nào đến tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.
Lam Nguyên Ninh nói. Tắt điện thoại xong, anh ta vừa gọi điện cho thư ký, vừa bắt đầu suy nghĩ ở trong lòng. Lãnh đạo cũ mà Chu Chính nói, không còn nghi ngờ gì nữa chính là Chủ tịch tỉnh đương nhiệm Hàn Đông rồi. Hàn Đông lặng yên không một tiếng động đến thành phố Vinh Châu, nhưng lại để Chu Chính đến đón trước, cũng chính là nói mối quan hệ giữa Hàn Đông và Chu Chính quả thực là không bình thường.
“Cũng không biết Chu Chính và Hàn Đông rốt cuộc nói những gì?”
Trong lòng Lam Nguyên Ninh nghĩ thầm:
“Chu Chinh vẫn luôn bất mãn với mình. Lần này Hàn Đông đến tỉnh Tây Xuyên, chắc chắn anh ta sẽ không bằng lòng tiếp tục như vậy. Trước mặt Hàn Đông, chắc chắn phải nói cái gì đó.”
Trong lòng anh ta có chút lo lắng. Mối quan hệ giữa Hàn Đông và Chu Chính rất tốt, vậy thì Chu Chính nói xấu mình trước mặt Hàn Đông, không chừng ấn tượng Hàn Đông đối với mình sẽ không giống nhau, điều này đối với tiền đồ của mình cũng sẽ có ảnh hưởng.
“Ôi, không thèm nghĩ nữa, dù sao mình đã không thẹn với lương tâm. Nếu như Chủ tịch tỉnh Hàn muốn trách tội, vậy thì đó cũng là chuyện không còn cách nào nữa”
Lam Nguyên Ninh biết mình cũng không thể giải thích gì cho Hàn Đông, vì vậy nếu như Chu Chính thực sự nói những điều không tốt của bản thân cho Hàn Đông biết, vậy thì suy nghĩ của Hàn Đông đối với mình chắc chắn cũng sẽ trở nên xấu hơn.